Hỉ Doanh Môn

Chương 119 : Cáo biệt

Ngày đăng: 15:11 18/04/20


Nữ tử kia chải kiểu tóc phụ nhân, mặc áo chéo cổ màu vàng nhạt, cùng một cái váy dài màu tím nhạt, dáng người trông cũng thướt tha, mi thanh mục tú. Nàng ta thấy đám người Minh Phỉ Minh Ngọc nhìn về phía nàng ta, sợ hãi nở nụ cười.



Minh Phỉ thấy trên đầu nàng ta cắm trâm cài, bên tai đeo khuyên tai tròn khảm trân châu, liền mơ hồ đoán được thân phận của nàng ta, vì vậy cũng gật đầu với nàng ta một cái, cười cười. Hình như nữ tử đó lấy hết dũng khí muốn đi tới, ai ngờ một ma ma Viên gia đi theo phục vụ ở bên cạnh trông thấy, lập tức đi về phía nàng ta, nhỏ giọng nói câu gì đó, trực tiếp đỡ tay của nàng ta đưa người đi mất.



Không lâu sau Chân thị và Viên Mai Nhi dìu Viên Nhị phu nhân đã chỉnh   trang dung đi ra, Viên Nhị phu nhân gượng cười nói: "Thật là xin lỗi, đã làm các vị mất hứng."



Trần thị vội nói đừng khách sáo. Mọi người lại nhặt vài câu chuyện, Viên Nhị phu nhân nhờ Trần thị giúp đỡ mang một ít đồ về Thủy Thành Phủ giao cho nhị lão Viên Hàn Lâm, Viên Mai Nhi dùng cán quạt khẽ gõ đầu vai Minh Phỉ một cái, chỉ vào đình bên kia nhẹ giọng nói: "Bên kia có mấy buội hoa oanh túc ngũ sắc (năm màu), ta dẫn ngươi đi xem một chút."



Minh Phỉ nắm chặt cây quạt trong tay cười nói: "Được." Hai người vai kề vai đi tới đình bên kia dừng lại. Qủa nhiên Minh Phỉ nhìn thấy một khu vườn hoa chỉnh tề phía sau bờ rào Tường Vi, bên trong trồng ước chừng gần một trăm buội cây hoa anh túc nhiều màu sắc, rực rỡ lóa mắt, đón gió đung đưa, nàng mới hiểu được hoa oanh túc trong miệng Viên Mai Nhi lại chính là anh túc.



Viên Mai Nhi lạnh nhạt dùng cây quạt điểm lên đóa hoa đó: "Đẹp chứ?"



"Đẹp." Nhiều loại như vậy, sợ rằng không chỉ là vì đẹp mắt nhỉ?



Viên Mai Nhi dùng cây quạt che miệng, nhìn Minh Phỉ khẽ mỉm cười: "Ngươi cũng biết nó trừ đẹp mắt còn có công hiệu gì đúng không?" Không đợi Minh Phỉ trả lời, nàng khom người dò xét, dùng móng tay được sơn móng thật dài khẽ gõ gõ lên từng cánh hoa trên một đóa hoa màu đỏ, cười: "Vật này, chúng ta tốn rất nhiều bạc rất nhiều tâm tư mới lấy được chút hạt giống. Ngươi xem, chờ hoa này tàn, mười ngày sau bên trong nó sẽ kết quả, nước từ quả này cắt ra chính là thuốc hay trị bệnh cho Tam ca của ta."



Minh Phỉ biết có vài bệnh nhân đến thời kỳ cuối, đau đớn khó nhịn, mượn nha phiến (thuốc phiện) có thể giảm đau, chỉ là nàng cũng không biết rốt cuộc Viên Tư Phác mắc phải bệnh gì, liền hỏi: "Huynh ấy bị bệnh gì? Hiện tại như thế nào?"



Viên Mai Nhi trừng mắt nhìn, "Đạo trưởng Thủ Chân Tử nói huynh ấy nhiều nhất có thể sống qua mùa xuân sang năm. Mặc dù Tam ca của ta không cho lộ ra, ta vẫn muốn nói sự kiện đã xảy ra kia cho ngươi nghe, Minh Tư - muội muội ngươi không biết xấu hổ! Nàng ta hại Tam ca của ta, ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta!"



Minh Phỉ hạ mắt xuống không lên tiếng. Mặc dù nàng cũng hi vọng Viên Tư Phác có thể khỏe lại, nhưng nàng cũng không hối hận việc cự tuyệt Viên gia.



Viên Mai Nhi nói: "Ngươi biết nàng ta đối xử với Tam ca ta như thế nào không? Nàng ta ngã trước mặt huynh ấy, nói nàng ta có bệnh, tim đau, thở không nổi, nói mình rất có thể sẽ chết, còn nói lạnh, không bò dậy nổi, Tam ca của ta lại cho là thật, lại thương tiếc nàng ta là muội muội của ngươi, tốt bụng đỡ nàng ta vào trong noãn đình, lập tức xoay người đi tìm người đến giúp nàng ta. Ai ngờ nàng ta lại không có ý tốt, gắt gao níu lấy quần áo của Tam ca ta không cho huynh ấy đi, nói ra lời nói không biết xấu hổ, Tam ca của ta thật khó lắm mới đẩy được nàng ta ra, nàng ta liền giả chết."



Nàng hả hê cười lên, "Sau này chắc nàng ta sẽ gặp báo ứng nhỉ? Không chết cũng bị người ta làm cho ngạt chết thôi." Lại thở dốc một hơi, "Tốt lắm, những điều ta muốn nói đều nói xong rồi, ta thật sự không muốn nói chuyện với ngươi, nhưng mà, ta không muốn để cho ngươi cho là Tam ca ta xấu xa vô sỉ giống như người nhà các ngươi."



"Đối với bệnh của lệnh huynh, ta bày tỏ đồng cảm sâu sắc, cũng chân thành hi vọng huynh ấy có thể bình phục khỏe mạnh. Nhân phẩm một người như thế nào, cũng không phải bởi vì chuyện nào đó mà có thể khái quát xác định. Một nhà có phẩm chất cao thượng hay không, cũng không phải bởi vì một thành viên không thích đáng thì những người còn lại đều không thích đáng. Bao gồm cả ta ở trong đó, bình thường luôn chỉ có thể nhìn thấy lỗi sai của người khác, mà không thấy  lỗi sai của mình. Ngươi đau buồn và khó xử ta hiểu, nhưng xin ngươi trước khi làm việc gì có thể đứng ở lập trường người khác mà suy nghĩ." Minh Tư làm ra chuyện, Minh Phỉ đúng là khó mà nói cái gì, tâm tình của Viên Mai Nhi, nàng có thể hiểu được, nhưng hiểu cũng không có nghĩa là tán thành.



"Ai muốn ngươi đồng tình!" Viên Mai Nhi đột nhiên nghẹn ngào: "Tam ca của ta đối với ngươi như vậy, ngươi thật là tâm địa sắt đá......"



Minh Phỉ bất đắc dĩ thở dài nói: "Cảm tạ huynh ấy đã coi trọng, ta thực là ích kỷ lại tục tằng nhát gan, không xứng với huynh ấy...... Xin lỗi, ta có chút không thoải mái, không thể phụng bồi." Bỏ lại Viên Mai Nhi tự mình trở về chỗ ngồi.



Lúc cơm tối, đột nhiên có người báo lại: "Thủ Chân Tử chân nhân và Thanh Hư đạo trưởng tới."
Cung Viễn Hòa cười cười, buông Hỉ Phúc ra, tiến lên hỏi ý của Trần thị: "Thẩm ngồi xong chưa ạ? Chúng ta đi thôi."



Trên đường Cung Viễn Hòa và Thái Quang Hoa chung đụng rất tốt, lúc trời không nắng gắt, hắn đều ôm Thái Quang Hoa vào trong ngực, ngồi trên lưng ngựa đi dạo, thỉnh thoảng ngắt cọng cỏ đuôi chó ở ven đường, hoặc là đuổi theo bươm bướm chuồn chuồn. Thời điểm dừng lại còn có thể leo cây lấy tổ chim, dụ cho đầu óc Thái Quang Hoa choáng váng, tối ngủ cũng muốn ở cùng một chỗ với hắn.



Trên đường nghỉ ngơi ở trọ, ăn cơm, tất cả đều do một tay hắn xử lý, mặc kệ tình huống như thế nào, hắn đều có thể tìm được nhà trọ sạch sẽ tốt nhất, bảo chủ quán dâng lên thức ăn có sở trường đặc sắc nhất, không ba thì năm, còn có thể đúng dịp lấy chút nước trái cây anh đào, hạnh...dâng lên, phục vụ đám người Trần thị thoải mái hài lòng vô cùng.



Minh Bội hâm mộ nói: "Cung đại ca ca thật biết cách làm việc, thoải mái hơn lần trước chúng ta đi theo phụ thân vào kinh rất nhiều." Minh Ngọc cũng rất tán thành, lại đùa dai buộc Minh Phỉ tỏ thái độ, hỏi nàng có phải như vậy hay không.



Minh Phỉ công chính nói: "Hắn thật sự có khả năng." Lời này không biết tại sao lại truyền đến tai Cung Viễn Hòa, vì vậy buổi chiều đó hắn vừa có cơ hội là nhìn về phía Minh Phỉ cười. Một chốc thì lấy chút thịt ngũ vị tới đút Hỉ Phúc và Kim Sa, một chốc lại lấy chút thịt kho. Minh Phỉ cũng không quản hắn. Kết quả là lúc trời tối Hỉ Phúc bị đau bụng.



Thái độ và năng lực biểu hiện của Cung Viễn Hòa khiến Trần thị cực kỳ hài lòng, lại sợ trong lòng Minh Phỉ có vướng mắc, ra hiệu Hoa ma ma khai đạo cho Minh Phỉ nhiều hơn.



Lúc ở Ninh Nghi chờ thuyền thì đêm đó Hoa ma ma khuyên Minh Phỉ: "Cung công tử một đường không toan tính thiệt hơn, có thể thấy được là thật tâm. Sau này chung quy các chủ tử cũng là phu thê, nên bỏ qua thì bỏ qua. Cứ nhớ thù mãi không phải là chuyện tốt. Chỉ cần trong lòng ngài ấy có người, cố hết sức hòa nhã, thì tương lai người sẽ có phúc."



Minh Phỉ cười nói: "Ma ma nói phải, ta đều nhớ kỹ trong lòng rồi."



Hoa ma ma cho rằng nàng không quan tâm, thở dài nói: "Hôm nay nô tỳ cũng không muốn cái gì, Đại công tử đồng ý nuôi dưỡng nô tỳ, phu nhân cũng muốn để cho nô tỳ đi theo người. Vinh quang của người cũng chính là vinh quang của chúng nô tỳ. Nếu cuộc sống sau này của người tốt, thì chúng nô tỳ cũng trôi qua tốt, nếu không được tốt, tất cả mọi người đều không dễ chịu. Nữ nhân là như vậy, thời điểm làm nàng dâu và làm cô nương là hai việc khác nhau. Lúc còn làm cô nương, thích biểu hiện tính tình, cũng không có người so đo, nhiều nhất thì có một số ít nói là lòng dạ hẹp hòi thôi. Còn có người thông cảm tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện; nhưng nếu là làm nàng dâu người ta, thích biểu hiện tính tình nữa, sẽ mâu thuẫn với người ta, người ta sẽ nói không hiểu quy củ không làm được việc lớn, mất thể thống phụ đức (phẩm hạnh của người làm vợ).



Trong “ nữ giới”  kia không phải nói: “ Việc làm của phu có đúng hay sai, nói có đúng hay sai. Thẳng người không thể tranh, khom người không thể cãi. Tụng tranh (tranh giành tranh cãi) xong, thì sẽ có chuyện bực tức trong lòng. Nguyên do bởi vì không thể không cung kính hạ người.” Phu là trời, hắn nói cái gì thì người phải nghe cái đó, cũng phải cung kính hắn, thuận theo hắn, người ta mới có thể nói người hiền huệ. Tâm khí cao hơn nữa thì như thế nào? Nếu không được trượng phu yêu thích kính trọng, thì cái gì cũng đều không phải."



Minh Phỉ biết Hoa ma ma thật tâm khuyên nàng, thật lòng vì muốn tốt cho nàng, cười kéo tay Hoa ma ma nói: "Ma ma yên tâm, ta thật sự nghĩ thông suốt rồi. Sau này ta nhất định sẽ làm tốt chuyện chính mình nên làm, cùng hắn trôi qua thật tốt."



Hoa ma ma nghiêm túc nhìn nàng một hồi, cũng cười nói: "Tốt. Nô tỳ luôn biết rõ Tam Tiểu Thư người là người sáng suốt hiểu chuyện."



Rạng sáng ngày hôm sau, thì có tiểu nhị đưa tới cháo lá sen mới nấu, còn cười nói: "Cung đại gia nói, các tiểu thư phu nhân ngày đêm lên đường, thời tiết này quá nóng bức, khó tránh khỏi ăn không ngon miệng, dùng cháo lá sen này, giải nhiệt khai vị, bảo đảm lên thuyền sảng khoái."



Hai người Kim Trâm, Đan Hà che miệng cười: "Không sai đến vùng sông nước, ăn cháo lá sen cũng thuận lợi rất nhiều."



Bạch Lộ lấy thìa trộn qua đưa cho Minh Phỉ, lẹ mồm lẹ miệng nói: "Mặc dù thuận lợi, nhưng tại sao lại không có một ai có thể nghĩ đến tất cả mọi người đều cần ăn cháo lá sen giải nhiệt khai vị nhỉ? Cho nên há, theo nô tỳ, đây là có người chu đáo."



Minh Phỉ cũng cười theo, ăn hai ngụm nói: "Nấu rất khá, các ngươi cũng đi xuống dưới bếp xem thử có còn hay không, cũng tan nóng giải nhiệt á."