Hỉ Doanh Môn

Chương 134 : Di nương

Ngày đăng: 15:11 18/04/20


Editor: Thư



Minh Phỉ ghé lên lưng Cung Viễn Hòa, rõ ràng cảm giác được căn bản hắn không hề yên lòng, vẫn đều đang tự hỏi bản thân.



Không khỏi túm lấy vành tai hắn: "Chàng suy nghĩ cái gì thế?"



Cung Viễn Hòa nở nụ cười một tiếng: "Ta đang suy nghĩ, một ngày nào, có khi nào bọn Nhị đệ sẽ hận ta đến chết hay không?"



Thì ra trong lòng hắn lại vẫn để ý đến đám người Cung Viễn Trật đám người, Minh Phỉ nói: "Ta cảm thấy là hắn coi như cũng hiểu rõ lí lẽ, tuy nói chúng ta náo loạn mọi chuyện thật lớn, nhưng đây cũng do không có biện pháp nào khác mà. Ai không muốn có thể diện, hòa hòa khí khí mà thương lượng tốt mọi chuyện chứ? Ta có cảm giác, thím đang cố ý giả ngây giả dại."



Cung Viễn Hòa nói: "Từ khi sau khi ta trở về, bà ta liền luôn giả ngây giả dại. Nguyên bản bà ta cũng có ý bất mãn với hôn sự của nàng và ta, lại luôn miệng nói với ta số mệnh của nàng không tốt, phụ thân viết thư liều mạng ép buộc, bà ta mới chịu đáp ứng."



Hắn thở phào một cái, "Ta nín thở kìm nén thật lâu, quả nhiên chỉ có nữ nhân mới có thể đối phó nữ nhân."



Một lúc lâu sau Minh Phỉ mới hừ một tiếng, nói: "Vâng, ta liền thành cây thương trong tay chàng, chỉ nơi nào thì đâm nơi ấy. Muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, tự nhiên tuỳ ý."



Cung Viễn Hòa cười nói: "Phu thê chúng ta như một thể, lời này nàng nói liền không có ý nghĩa rồi. Chuyện chúng ta đang làm gọi là cùng tiến cùng lùi, đồng cam cộng khổ."



Minh Phỉ không muốn nhiều lời với hắn về chuyện này, ngược lại nói: "Ta cảm thấy Nhị đệ và Tam muội cũng không phải là loại người hồ đồ, nếu chàng thật sự để ý đến bọn họ, hãy tìm thời gian trò chuyện với bọn họ nhiều hơn một chút. Trao đổi một vài quan điểm, giải thích một chút hiểu lầm là tốt rồi."



Cung Viễn Hòa cười cười: "Biết rõ rồi."



Rõ ràng không hề để lời nàng nói ở trong lòng.



Một đêm không nói chuyện.



Sáng sớm ngày thứ hai, hai người mới vừa thức dậy không lâu, Cung Tịnh Kỳ liền dẫn theo người mang lễ vật lại mặt cùng điểm tâm đưa tới.
Cung nhị phu nhân không hề có chút xíu động tĩnh nào, nhưng mà Chu Di Nương lại ra truyền lời: "Phu nhân không thoải mái, quả thật là đêm hôm qua hành khổ, không tiện gặp các người, lại vẫn nhờ các ngươi thay bà ân cần thăm hỏi phu nhân thân gia một phen."



Lại lôi kéo tay Minh Phỉ, "Đại phu nhân, thật sự là ủy khuất người, đều là cốt nhục nhà mình, người đại nhân sẽ không chấp nhặt lỗi lầm của kẻ tiểu nhân, đừng lại so đo với Tứ công tử nữa."



Minh Phỉ cười nói: "Di nương lo lắng nhiều rồi, tiểu hài tử có sai, ca ca hắn đã dạy bảo hắn rồi, làm sao sẽ ghi ở trong lòng."



Trong lòng lại ngầm nói thầm, Chu Di Nương này cũng thật sự trung tâm với Cung nhị phu nhân đấy, sớm muộn gì vẫn như nô như tì hầu hạ không nói, nữ nhi đã lớn như vậy, vẫn đang trù tính hôn sự, nhi tử lại bị chèn ép thành bộ dáng kia, vậy mà bà còn có thể như vậy, thật sự là khó có được.



"Vậy là tốt rồi, tì thiếp liền biết đại phu nhân là người thiện tâm rộng lượng."



Chu Di Nương nhắc lại một lần mới cười nói, lại thật sự đánh giá cách ăn mặc của Cung Viễn Hòa một phen, không đồng ý nói, "Một thân y phục trên người đại công tử tựa hồ cũng hơi quá trắng trong thuần khiết rồi."



Cung Viễn Hòa mỉm cười: "Thành thân, không thể lại càng rỡ giống như trước đây nữa rồi."



Chu Di Nương hé miệng cười, vén rèm đi vào.



Minh Phỉ đột nhiên phát hiện, kỳ thật nữ tử mặc trắng trong thuần khiết, quy củ thành thật này có gương mặt rất đẹp.



Khi lên xe ngựa, Cung Viễn Hòa kéo tay Minh Phỉ tinh tế đánh giá, hỏi, "Nàng cảm thấy Chu Di Nương này như thế nào?"



"Chịu được khổ, tựa hồ cực kỳ trung tâm, cực kỳ không dễ dàng đấy."



Cung Viễn Hòa nghiêng đầu nói: "Lúc ta còn nhỏ, có một lần bị người ta lừa tiến vào giếng cạn, thiếu chút nữa liền chết, nhưng rất kỳ quái, có người mỗi đêm khuya khoắt, lúc đêm khuya yên tĩnh, sẽ ném hai cái bánh bao và bầu nước trong xuống cho ta. Ta khóc cầu hắn, để cho hắn cứu ta đi lên, hoặc là đi nói cho cha ta, tìm cha ta tới giúp ta, hắn lại luôn không nói lời nào. Cứ như vậy qua 7, 8 ngày, ta mới được người ta tìm ra, tất cả mọi người tưởng là đại khái ta đã chết, kết quả thế mà ta vẫn sống. Những năm gần đây, ta vẫn tìm người kia là ai, lại cuối cùng chính ta cũng không ngờ tới.



Minh Phỉ rất đỗi giật mình: "Ý tứ của chàng không phải đang chỉ bà ấy sao?"