Hỉ Doanh Môn

Chương 138 : Tiệc tối

Ngày đăng: 15:11 18/04/20


Editor: Lovenoo1510



“Cữu mẫu quá mức khách khí rồi.” Minh Phỉ làm bộ xấu hổ từ từ rút tay ra khỏi tay Thiệu đại nãi nãi, tới đứng một bên Cung Nhị phu nhân quan tâm nói: “Bệnh của Thẩm nương vẫn không thấy khởi sắc sao? Mời vị đại phu nào vậy?” Cung Nhị phu nhân bất động không để ý tới, nàng liền thở dài, nhìn về phía Cung Tịnh Kỳ: “Ta đã nói là chúng ta không nên tới quấy rầy thẩm nương rồi, Tam muội muội ngươi cứ không nghe. Dù sao cữu mẫu cũng ở đây, không bằng cữu mẫu cứ lưu lại trò chuyện cùng thẩm nương, chúng ta vẫn là không nên quấy rầy Thẩm nương.”



Cung Tịnh Kỳ vội vàng cười tự tay dâng lên một ly trà: “Đoán chừng là nương ngủ thiếp đi rồi.” Nói xong đẩy Cung Nhị phu nhân một cái, “Nương, mau tỉnh lại, đại ca đại tẩu đã tới, người mau tỉnh ngủ để còn ăn cơm.”



Cung Nhị phu nhân mượn dốc xuống lừa, làm ra vẻ vừa mới tỉnh, lật người ngồi dậy: “Ôi, thân thể của ta yếu ớt, vốn là đang cùng cữu mẫu ngươi nói chuyện, không cẩn thận lại ngủ quên mất.”



Minh Phỉ cũng phối hợp ân cần hỏi han.



Cung Nhị phu nhân nhìn về phía Minh Phỉ, cố tỏ ra vài phần thân thiết: “Hôm qua Đại nãi nãi về nhà có thuận lợi không?”



Minh Phỉ khoanh tay cung kính trả lời: “Mọi thứ của Chất nhi tức phụ đều thuận lợi. Gia mẫu bảo Chất nhi tức phụ gửi lời hỏi thăm tới Thẩm nương.”



Cung Nhị phu nhân mất tự nhiên vuốt ve thái dương: “Chắc lúc này nương của ngươi cũng sắp đi Đăng Châu rồi nhỉ?”



Minh Phỉ lại cười nói: “Dạ, gia phụ bên kia rất sốt ruột vì mẫu thân chủ trì gia vụ, chỉ chờ Tứ muội muội thành hôn xong là sẽ đi.”



Người Thiệu đại nãi nãi lập tức ngồi ngay ngắn, cảm thấy hứng thú nói: “Cả nhà đều phải đi sao?”



“Hiển nhiên là không phải, Tam ca và Tam tẩu của ta đều ở lại đây, Nhị di nương, Tam di nương cũng không đi. Nhị di nương nhà ta bệnh rất nặng.” Muốn nghe bát quái sao? Vậy thì nói cho nàng nghe một chút.



Thiệu đại nãi nãi nghe Minh Phỉ nhắc tới Thái Quang Nghi và Nhị Di nương, nhất thời sắc mặt trở nên không tốt, cúi đầu bưng trà lên uống. Minh Phỉ biết trong lòng bà ta không được tự nhiên, cười nhẹ một tiếng, buông tha cho bà ta, quay đầu nói tới nói lui cùng Chu di nương.



Chu di nương và Minh Phỉ nói mấy câu, thấy Cung Nhị phu nhân quắc mắt nhìn trừng trừng tới, lập tức dừng lại, cười nói: “Tỳ thiếp đi phòng bếp nhìn cơm tối một chút xem chuẩn bị đến đâu rồi.”



Cung Nhị phu nhân nhàn nhạt khoát tay áo: “Nhớ bảo người cầm vò Bồng Lai Xuân ra ngoài, ta muốn nhận lỗi với đại gia và đại nãi nãi.”



Minh Phỉ nghe vậy kinh hãi, vô cùng sợ hãi: “Thẩm nương nói vậy là làm sao? Tiểu bối chúng ta nào dám nhận? Đây không phải là làm giảm thọ chúng ta sao?”



Cung Nhị phu nhân nói: “Ngươi không phải đã nói rồi sao, tối hôm trước quả thật là ta có cử chỉ điện rồ, làm như vậy thực không đúng, nói chuyện làm các ngươi thương tâm. Đợi lát nữa cũng để Tứ đệ bồi tội với các ngươi.”



Cung Viễn Hòa cười tiến lên, thân thiết ngồi xuống kề bên Cung Nhị phu nhân: “Thẩm nương chỉ đùa với chất nhi thôi, nhìn ngài làm Minh Phỉ sợ kìa, người một nhà đừng nói cái này, nói như vậy chính là không cho chúng ta ăn cơm, muốn đuổi chúng đi.”



Cung Nhị phu nhân thấy hắn dựa qua, rất không được tự nhiên rụt lại, cố cười nói: “Mặc dù là trưởng bối, nhưng lúc nên nhận lỗi cũng phải nhận. Có phải là cái lý này hay không, đại tẩu?”


Cung Nhị phu nhân cắn răng dựa vào người nàng ta ra khỏi phòng.



Mấy huynh muội Cung gia hai mặt nhìn nhau, trầm mặc không nói. Cung Viễn Hòa lấy một tay kéo Minh Phỉ ngồi xuống, múc cho nàng chén canh gà: “Ngươi đứng cũng nửa ngày rồi, uống chút nước canh dưỡng dạ dày, cũng đừng giống như thẩm nương để lưu lại căn bệnh khó điều dưỡng được.”



Trong lòng Cung Tịnh Kỳ và Cung Viễn Trật đều không dễ chịu, cầm đũa bất động. Cung Viễn Khoa thờ ơ cúi đầu ăn cơm, Cung Nghiên Bích đau lòng nói: “Ăn chậm một chút, dầu gì cũng phải có chút tướng ăn chứ!” Mới nói đôi câu, Cung Viễn Khoa đã âm thầm gắp cho nàng một cái đùi gà.



Cung Nghiên Bích lập tức trầm mặt, cúi đầu lặng yên ăn cái đùi gà kia, mỗi một lần nhai đều như hai hết hơi sức trên người. Minh Phỉ thấy khó chịu, đẩy chén ra nói: “Ta không thoải mái.”



Cung Viễn Hòa lập tức đứng dậy đỡ nàng: “Vậy chúng ta về trước.” Tùy ý lên tiếng chào mọi người, rồi đi thẳng ra khỏi phòng.



Cung Tịnh Kỳ nhìn thấy Cung Viễn Quý vùi đầu vào ăn, ngọn lửa không tên từ trong lòng bốc lên, dùng sức để đôi đũa xuống, lạnh lùng nói: “Ăn, ăn, ăn, ngươi chỉ biết có ăn! Trừ ăn ra ngươi còn biết cái gì?”



Cung Viễn Khoa giữ yên lặng đem chén trong tay đẩy ra, xoay người đi ra khỏi phòng. Cung Nghiên Bích lo lắng nhìn bóng lưng của hắn, có lòng muốn đuổi theo, nhưng trái lo phải nghĩ vẫn là ngồi không yên.



Cung Viễn Quý nhìn chằm chằm Cung Tịnh Kỳ: “Ngươi là thần tiên, ngươi không cần ăn!”



Cung Tịnh Kỳ giận dữ, cầm đũa lên định quất hắn: “Cho ngươi nói lại!”



Cung Viễn Quý nói: “Ngươi dám đánh ta! Nương a, nương a, cọp mẹ muốn đánh ta, cứu mệnh với!”



Cung Tịnh Kỳ giận đến phát run.



Cung Viễn Trật phiền não xoa chân mày: “Nói ít đi mấy câu có được hay không? Ồn chết đi được!” Kéo cái ghế ra, xoay người rời đi.



Rốt cuộc Cung Viễn Quý không địch lại được Cung Tịnh Kỳ, bị Cung Tịnh Kỳ xách cổ áo rời đi. Gian phòng lớn như vậy, xanh vàng rực rỡ chỉ còn lại một mình Cung Nghiên Bích, Cung Nghiên Bích ngơ ngác nhìn một bàn đầy thức ăn, hồi lâu mới đứng dậy: “Tới thu thập đi.”



Nhìn chằm chằm bọn nha hoàn mang đồ sứ quý trọng thu thập xong, lại nhìn người quét dọn trong phòng sạch sẽ, Cung Nghiên Bích mới đi tới góc phòng ngồi xuống ghế phủ sa đèn bằng lụa ngồi xuống, từ ngăn kéo bên trong bàn bên cạnh lấy ra kim chỉ tỉ mỉ thêu thùa.



Nghe thấy tiếng khua canh hai vang lên, Chu di nương lặng yên không một tiếng động đi tới, đau lòng cầm lấy tay nàng đang thêu thùa, thay nàng gỡ tóc, thấp giọng kìm nén: “Hài tử, đều là di nương vô năng, làm hại ngươi và đệ đệ bị liên lụy.”



Cung Nghiên Bích nở nụ cười mỉm: “Di nương, cứ như vậy đi, để cho bọn họ náo.”



Chu di nương oán hận nói: “Cái tên họ Thiệu súc sinh kia, ta hận không thể móc mắt của hắn………”



Cung Nghiên Bích nói: “Có người so với chúng ta càng hận hắn hơn.”