Hỉ Doanh Môn
Chương 142 : Chung sống(hai)
Ngày đăng: 15:11 18/04/20
Edit: Thu Lệ
Minh Phỉ do dự không nói, đó là bí mật nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói ra. Hiện giờ nói rõ cho hắn nghe, nàng thật sự không có ý định này.
Thấy nàng không nói lời nào, Cung Viễn Hòa cố làm thoải mái mà cười một tiếng: "Không muốn nói cũng được. D sao cũng là chuyện đã qua, không cần suy nghĩ nữa, có nghĩ cũng vô dụng, còn không bằng suy nghĩ thật kỹ về sau nên sống như thế nào cho tốt? Nói thí dụ như, làm chút thức ăn ngon, làm món y phục xinh đẹp gì đó, như vậy thực tế hơn. Có phải hay không, quỷ thích khóc."
Lỗ mũi Minh Phỉ lại có chút chua. Lúc trước khi còn một mình, bởi vì không có ai an ủi, hình như ngược lại kiên cường hơn. Giờ phút này có hắn ở bên cạnh nàng thầm thì nhỏ nhẹ, săn sóc nói lời an ủi, nàng ngược lại càng muốn khóc. Nàng lật người, đưa tay nhẹ nhàng ôm eo của hắn, dúi đầu vào trong ngực hắn.
Cung Viễn Hòa khinh thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Không ngủ được à? Vậy chúng ta nói một số chuyện lúc trước nhé? Một người nói một chuyện, ta nói trước."
Không đợi Minh Phỉ đồng ý, hắn mở miệng trước: "Ta sẽ nói cho nàng biết một số chuyện lúc ta còn nhỏ. Ngoại tổ của ta vốn là đại gia tộc ở Phủ Minh, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của ta là huynh muội cô họ thanh mai trúc mã, rất ân ái, chưa từng nạp thiếp, sinh bảy tám hài tử, nhưng chỉ còn lại cữu cữu và nương ta. Theo lý mà nói là không nỡ gả nương ta tới đây, một nam nhân thừa tự hai nhà hai phòng, so với cưới vợ bé còn d/đ;l;q"d không bằng. Thế nhưng một năm nọ, cữu cữ ta mắc phải bệnh lạ, cần dùng đến một vị thuốc, ngoại tổ phụ nghĩ hết biện pháp cũng không tìm được, là tổ phụ vận dụng mọi người, trăm phương ngàn kế đã tìm được vị thuốc kia, cứu cữu cữu một mạng. Ngoại tổ phụ cảm thấy thành tâm, vì vậy nên mới gả nương ta tới đây.
Những năm trước đây, khi nương ta và tổ phụ mẫu còn sống, ta sống rất tốt, ngoại tổ phụ mẫu và cữu cữu cũng sẽ thường phái người sang đây thăm chúng ta. Sau đó nương ta qua đời, ngoại tổ phụ mẫu thương tâm quá độ, không mấy năm sau cũng đã đi theo. Sau khi tổ phụ mẫu qua đời, cữu cữu cũng thường xuyên đến thăm ta, mỗi lần đến cũng sẽ ở lại cùng ta một thời gian, có một số việc trong lòng ông hiểu rõ, cũng từng can thiệp mấy lần, nhưng lại bị một đứa nha hoàn bên cạnh thẩm bò lên giường, dưới cơn tức giận và xấu hổ, từ đó không đến nhà ta nữa, nhưng cách một thời gian lại hỏi thăm phụ thân tình huống của ta thôi.
Phụ thân vốn yêu cầu ta rất nghiêm khắc, lại có ông ở bên cạnh uy hiếp càng thêm nghiêm khắc. Thật ra có khoản thời gian ta thật sự học không giỏi, chỉ muốn làm chuyện xấu, thật may là có hai người bọn họ nhìn chằm chằm, ta lại quen ca ca nàng, mới quay đầu lại. Nàng còn nhớ năm ấy, sau khi thi Hương xong trở về, ca ca nàng có tặng cho mẫu thân nàng một cuộn Liễu Lăng không? Chính là cữu cữu cho. Đợi qua mấy ngày này, ta sẽ tìm cơ hội dẫn nàng đến Phủ Minh bái kiến ông ấy và cữu mẫu."
Minh Phỉ nghe đến mê mẫn, hỏi, "Vậy nha hoàn năm đó bò lên giường cữu cữu, sau đó thế nào? Chẳng lẽ cữu cữu cứ như vậy nuốt xuống cơn tức này?"
Cung Viễn Hòa cười nói: "Không nuốt cơn tức này xuống thì làm thế nào đây? Loại chuyện như vậy đều không hỏi nguyên nhân, chỉ nhìn hậu quả, rõ ràng ông ấy đã ngủ với người ta rồi. Mặc dù phụ thân không để ý, nói chỉ cần ông ấy thích thì không có gì lớn, lúc ấy chỉ cần lấy khế ước bán thân của nha hoàn kia ra đưa cho ông ấy, tuy cữu cữu là một người d/đ"l;q"d yếu ớt nhưng lại rất kiêu ngạo, thích nhất là thể diện, vì thế canh cánh trong lòng, mặc dù mang nha hoàn kia đi, nhưng từ đó cũng không chịu trở lại nữa, tính khí ông lớn đến nỗi ngay cả Thủy Thành phủ cũng không chịu tới. Ngay cả chúng ta thành thân, cữu cữu chẳng qua chính là sai người tặng cho ta một phần hậu lễ, chứ nhất định không chịu tới."
"Cái này không thành vấn đề, ta liền nói, lúc trước ta đi Ngọc Thanh cung chơi đùa, vô tình gặp được Viên Tam, nói chuyện rất là hợp ý, biết ta là người Thủy thành phủ, hắn liền nhờ ta chăm sóc người trong nhà. Chứng nhân sẽ để cho tiểu đạo sĩ Thanh Hư nàng quen làm là được rồi, nàng thấy thế nào?"
Hai người lại lặp đi lặp lại chi tiết mấy lần, Minh Phỉ buồn ngủ, lật người chuẩn bị đi ngủ: "Ngủ đi, chuyện ngày mai còn nhiều lắm."
Cung Viễn Hòa có chút vẫn chưa thỏa mãn, muốn nói cái gì, nhưng vẫn không nói ra, ngậm vành tai của nàng dùng sức cắn xuống. Đau đến Minh Phỉ hít sâu một hơi: "Chàng làm cái gì vậy?"
Cung Viễn Hòa dửng dưng mà nằm bên cạnh nàng, nhắm mắt miễn cưỡng nói: "Không có gì, chính là muốn cắn nàng một hớp. Thấy nàng đau, ta liền thư thái."
Minh Phỉ kéo tay của hắn, cắn một cái lên mu bàn tay, hận hận nói: "Ta cũng thấy chàng đau, liền thư thái."
Cung Viễn Hòa không kêu đau, cũng không rút tay về, chỉ nhắm mắt lại hỏi nàng: "Thư thái sao? Không thoải mái sẽ tiếp tục cắn một cái?"
"Không cắn, hư răng." Minh Phỉ hất tay hắn ra.
"Vậy sau này không cho khóc nữa, khóc đến mắt biến dạng rất khó nhìn, ta còn phải cắn nàng." Một tay hắn nhanh chóng bắt được tay của nàng, cầm thật chặt không buông ra, một tay khác khẽ vuốt lên mặt nàng: "Lông mày là của ta, mắt là của ta, lỗ mũi cũng là của ta, miệng cũng là của ta, hàm răng cũng là của ta, đầu lưỡi cũng là của ta."
"Mất hứng ta nhất định cứ khóc đấy. Muốn ta không khóc thì đừng chọc ta." Minh Phỉ nhếch khóe miệng lên. Ngay sau đó, một nụ hôn nóng hổi rơi xuống môi của nàng.