Hỉ Doanh Môn

Chương 14 : Sóng gió (một)

Ngày đăng: 15:09 18/04/20


Trong sân Ngô gia, bầu không khí rất quái dị.



Minh Phỉ vẫn chiếm lấy phòng của Diễm Nhi, Kiều Đào vẫn nấu thuốc thêu hoa, cẩn thận chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Minh Phỉ, lúc nhàn hạ đem việc lớn việc nhỏ của Thái gia nói cho Minh Phỉ nghe, dạy một ít lễ nghi quy củ và các biện pháp bảo dưỡng da, muốn làm phai bớt mấy vết chai xù xì khó coi trên tay Minh Phỉ, cố gắng giữ khoảng cách giữa nàng với các vị tiểu thư khác trong phủ.



Dư ma ma và Kiều Hạnh để Dư Uy ở lại, mọi người trong Ngô gia đối với chủ tớ hai người cơ hồ xin gì được nấy, nhưng trong ngày thường, trừ vị nữ đầu bếp này chủ động nói chuyện với hai người, thì căn bản những người khác đều không thế nào để ý tới đôi chủ tớ mới này.



Bình an vô sự sau mấy ngày này, mười hai tháng chạp, rốt cuộc Uông thị nhận được thư hồi âm của Nhị di nương. Người tới muốn bà ta tạm thời nhẫn nhịn trước một chút, kiên nhẫn chờ đợi, lại kín đáo đưa mươi lượng bạc và hai cây vải tơ làm phí bịt miệng cùng lễ vật và tiền mừng năm cho bà ta, lại cho Diễm Nhi sắp xuất giá một đôi vòng tay bạc thêm trang.



Gởi một chút tiền nhỏ, trên dưới Ngô gia đã vô cùng mừng rỡ. Uông thị liền suy nghĩ, Nhị di nương còn vẫn hào phóng trước sau như một, lại nghĩ tới lại còn là người trước đây rất được cưng chiều, tân phu nhân chỉ là có được thế lực nhà mẹ và cũng vừa qua khỏi cửa, tinh thần và sức lực có thể ra oai mấy ngày chứ, về sau khẳng định không giữ lâu được.



Một đứa con kế khắc cha khắc mẹ, lại không được chào đón, ai sẽ tốn tâm sức vào đây? Lúc này tân phu nhân giúp Minh Phỉ, có lẽ là mới vừa vào cửa muốn lôi kéo nhân tâm, chiếm được cái danh hiền lành, hay hoặc là muốn mượn chuyện Minh Phỉ lần này để kéo Nhị di nương xuống ngựa mới có thể làm nhiều chuyện như vậy.



Nếu không rõ ràng cũng đã làm ầm ĩ đến mức độ này, vì sao Thái gia không an bài cho Minh Phỉ đi nơi khác ở một mình một cõi chứ? Có thể thấy được Minh Phỉ chẳng qua là một người hữu dụng thì được thu nhận, mà vô dụng thì liền bị vứt bỏ mà thôi. Người như nàng, tử tế lắm, tương lai cũng chỉ gả được vào tiểu môn tiểu hộ, sẽ có được bao nhiêu tiền đồ chứ?




Uông thị thay đổi sắc mặt, làm bộ như không nghe thấy, Dư ma ma không có ở đây, bà ta mới không sợ nha đầu ít nói, tướng mạo lại ôn hòa này. Nha đầu này bị ở lại nơi này, chỉ sợ ở trong phủ cũng được chủ nhân yêu thích, để ý đến nàng làm cái gì? Những việc gây phiền lòng thế này, đều là cái đồ sao chổi Minh Phỉ rước lấy, nếu là không có Minh Phỉ, làm sao sẽ phiền phức như vậy?



Diễm Nhi châm chọc: "Nơi này của chúng ta là ở nông thôn, không thể so với trong phủ lớn. Cả nhà mọi người chỉ nướng một chậu, nàng ta lại muốn mỗi ngày đốt than không ngừng, một mình một chậu. Năm nay tuyết lớn, than này vô cùng trân quý, dù là cầm bạc, cũng chưa chắc mua được."



Sắc mặt Kiều Đào không thay đổi, nói: "Dù là đắt hơn nữa, lần trước phu nhân nhà chúng ta đưa tới năm mươi ngân lượng cũng đủ để cho tiểu thư nhà ta dùng tha ăn uống rồi. Về phần có hay không, cũng không thể trong phủ có, mà tiểu thư nhà ta dùng hằng ngày lại không có chứ?"



Diễm Nhi trừng mắt, đang muốn phát tác, Phương nhi đã có thânđứng lên nói: "Nàng ta còn bệnh nặng, cũng sắp bước sang năm mới rồi......"



Uông thị giận dữ, đánh mạnh một cái vào lưng Phương nhi, mắng: "Bạch Nhãn Lang ăn cây táo rào cây sung! Chẳng lẽ muốn cả nhà ta không ăn không uống sao? Mấy ngày nay đối đãi với ngươi rộng rãi một chút, ngươi liền hếch mũi lên mặt, thật sự xem mình kim chi ngọc diệpgì kia rồi. Ta nhổ vào!"



Phương nhi mù quáng, im lặng không lên tiếng đi vào trong nhà.