Hỉ Doanh Môn
Chương 155 : Khuyên bảo (hai)
Ngày đăng: 15:11 18/04/20
Editor: Thư
Trên trán Minh Phỉ toát ra một tầng mồ hôi mỏng: "Tam tẩu, ta đã nghe nói mọi chuyện rồi."
"Như thế nào? Đừng có nói với ta gia đình quan lại các người không thịnh hành việc hòa ly nha." Ánh mắt Hồ thị không dễ coi, nói một mạch như bắn súng liên thanh: "Ta nói các người đều là kẻ ăn no không hiểu nỗi khổ của người chịu đói, hắn không được thì không được đi, coi như ta sai cũng được? Hắn lại còn dưỡng thông phòng? Còn dám bắt chẹt ta, lại dám đánh ta. Bản thân cũng là một con người, lại vẫn cứ... xem sách không xong, làm việc không được, làm nam nhân cũng không thành, bộ dáng có tốt cũng vô dụng thôi!"
"Không phải." Mặt Minh Phỉ có chút hồng, yên lặng nghe Hồ thị nói xong mới nói, "Tuy rằng loại chuyện như nhân duyên, cho tới bây giờ đều khuyên giải không khuyên ly, nhưng mẫu thân cũng không phải cái loại người không biết tốt xấu, tâm địa cứng rắn, tẩu và Tam ca không hợp, mặc dù trong lòng nàng có khổ sở, nhưng cũng hiểu rõ cứng rắn buộc hai người cùng một chỗ cũng không được. Dù sao các người đều vẫn còn trẻ, còn có vài thập niên phải trải qua, không thể lầm lỡ được. Chỉ là Tứ muội sắp phải xuất giá rồi, chuyện này nháo lên thì lúc ấy lại khó coi, cho nên muốn thỉnh tẩu tử hơi chậm lại, tối đa một tháng, chuyện đã qua rồi thì cũng tốt, tẩu xem coi thế nào?"
Hồ thị cười lạnh, "Tứ tiểu thư không phải nói muốn hưu ta sao? Ta là một phụ nhân sắp bị hưu, dựa vào cái gì nên suy nghĩ thay nàng ta?"
"Từ trước đến nay Tứ muội có chút hồ đồ, lời nói cũng không dễ nghe, tẩu không phải không biết." Minh Phỉ luôn miệng bảo chứng, "Đợi qua chuyện này của Tứ muội, cái gì cũng dễ nói."
Hồ thị hừ một tiếng, không nói nữa.
Minh Phỉ dò xét sắc mặt của nàng, "Tam tẩu, ta có câu này, trước tiên tẩu hãy nghe ta nói xong, nếu tẩu nghe xong thấy không phải, tức giận, muốn hắt nước ta cứ hắt, nếu như nghe xong lại cảm thấy miễn cưỡng có thể lọt vào tai, thì hoan hoan hỉ hỉ cùng ta đi ăn cơm chiều được không?"
Hồ thị xoay xoay chén trà: "Ngươi nói. Người nói hay súc sinh nói, ta còn phân biệt được rõ ràng."
Minh Phỉ tiện thể phân tách tai hại lúc này nàng ta mà nháo hòa ly, lại không chịu hợp tác với Trần thị nàng nghe. Thứ nhất, Trần thị cũng không phải không chịu đáp ứng nàng hòa ly với Thái Quang Nghi, cũng không phải không đáp ứng để nàng ta mang đồ cưới về nhà, đơn giản chỉ là vấn đề thời gian, đều đã đợi đến đây, đợi thêm mấy ngày nữa hẳn sẽ không lại làm sao, vẫn có vài phần tình.
"Tam tỷ tỷ, ta nhớ tỷ lắm." Gặp người lớn rảnh rỗi, Thái Quang Hoa lập tức bổ nhào qua cuốn lấy Minh Phỉ, cười đùa thành một đoàn.
Ngồi đến khi sắc trời dần tối, Cung Viễn Hòa đến đây, trong tay mang theo bao lớn bao nhỏ, đều là lễ vật mua cho mọi người ở Thái gia, có đồ ăn cùng vài thứ đồ chơi nhỏ, ngay cả Minh Tư cùng Thái Quang Nghi cũng có. Từ trước đến nay, ấn tượng của Trần thị đối với hắn không tệ, cười đùa: "Chẳng lẽ không cho thứ này, sợ ta không cho dẫn nương tử ngươi đi à?"
"Nhạc mẫu không cần trêu đùa tiểu tế." Cung Viễn Hòa vừa tỏ vẻ cợt nhả như ngày, cười đến thông thuận, ôm Thái Quang Hoa chọc cười.
Nhìn cảm tình đôi phu thê trẻ tuổi cũng không tệ lắm, Trần thị khen ngợi nhìn Minh Phỉ một cái, nói: "Thôi, không làm khó dễ ngươi, nhanh đi về đi."
Hai vợ chồng lên xe ngựa, Cung Viễn Hòa nói: "Ta mang nàng đi chỗ này."
Đi được chừng một khắc, xe ngựa dừng tại một quán rượu nhỏ, nhấc màn lên một đường nhỏ nhìn, kêu hô Minh Phỉ qua xem.
Chỉ thấy bên ngoài quán rượu nhỏ kia treo một bên đèn lồng đỏ thắm, gió thổi qua quay tròn, một loạt cửa sổ đều mở ra, tình hình bên trong nhìn một cái không sót gì. Mấy cái bàn thưa thớt có vài ba người, uống rượu ăn cơm nói đùa, cũng không có gì dị thường. Minh Phỉ nghi hoặc nhìn Cung Viễn Hòa: "Không có gì để nhìn mà."
Cung Viễn Hòa cười ôm lấy đầu nàng, nâng cằm nàng lên, kêu nàng xem trên lầu. Cửa sổ trên lầu cũng mở rộng ra, gần cửa sổ co một cái bàn, có hai nam nhân mặt mày trẻ tuổi ngồi đối diện, bên người mỗi người có một nữ tử tuổi còn trẻ xinh đẹp đang mời rượu hoặc là bưng đĩa rau mớm vào trong miệng bọn họ.
Nán lại xem diện mạo hai nam nhân kia, Minh Phỉ giật mình mở to hai mắt