Hỉ Doanh Môn
Chương 164 : Thăm hỏi
Ngày đăng: 15:11 18/04/20
Editor: Trịnh Phương.
Vào buổi trưa, Tẩy Tụy trở lại bẩm báo Minh Phỉ: "Phu nhân, lão gia nói hôm nay không ăn cơm tối ở nhà, xin phu nhân đi thay quần áo, ngài ấy đang tới đón phu nhân ra ngoài ăn."
Cũng không biết là tới nhà đồng liêu [đồng nghiệp], hay là tới tửu lâu? Minh Phỉ nói: "Lão gia có nói sẽ đi đâu không?"
Tẩy Tụy cười nói: "Lão gia nói, xin phu nhân mặc trang phục mộc mạc một chút, tốt nhất là làm thêm vài món điểm tâm, không cần nhiều, nhưng bề ngoài phải đẹp, mùi vị nhất định phải tốt."
Đây giống như là tới nhà người ta làm khách, nhưng hôm qua Cung Viễn Hòa cũng không nhắc tới với nàng, cũng không biết là nhà nào. Minh Phỉ lập tức thương lượng cùng Hoa ma ma: "Ma ma cho rằng làm gì thì tốt?"
Sau khi thương lượng, hai người quyết định chuẩn bị đầy đủ bốn phần điểm tâm: phù dung cao, oản đậu hoàng, mười loại bánh ngọt, ba món điểm tâm xốp giòn làm từ hạt lựu. Đang chỉ đạo mọi người chuẩn bị bắt tay vào làm, Tử Lăng bên kia vội vã chạy lại báo: "Phu nhân, Tử La phun hết toàn bộ đơn thuốc mà đại phu kê, thượng thổ hạ tả, vô cùng dọa người."
Không phải vừa mới nói chỉ là phong hàn bình thường, uống hai thang thuốc là được rồi sao? Không thể nghĩ tới lại có thể nghiêm trọng như vậy. Minh Phỉ không thể không lệnh cho Hoa ma ma đi xem một chuyến, chính mình chỉ đạo Kim Trâm, Mai tử, mẫu nữ [mẹ con] Kim thị làm điểm tâm.
Kim thị là một người lợi hại, sở trường là những loại điểm tâm này: "Lúc trước, vì nuôi sống Xuân Niếp, cái gì cũng học, biết càng nhiều, người ta càng thích."
Kim Trâm cười trêu nói: "Phu nhân thường khen Kim tẩu tử làm thức rất ăn ngon, hôm nay lại phát hiện một món, làm điểm tâm cũng lên tay, nên cầu xin phu nhân tăng tiền công cho ngươi mới đúng."
Kim thị cười nói: "Phu nhân chứa chấp mẹ con chúng ta, đã là ân huệ rất lớn, ta chỉ sợ làm không tốt, khiến phu nhân cùng lão gia ghét bỏ."
Minh Phỉ đặt ly trà trong tay xuống, cười nói: "Ai không có lúc khó khăn? Chỉ là cả hai cùng có lợi mà thôi. Nếu như ta không giữ ngươi ở lại, vậy lấy đâu ra phúc để ăn những thứ này? Chỉ cần các ngươi làm tốt, tương lai Xuân Niếp xuất giá, ta có thể chuẩn bị cho nàng một bộ đồ cưới." Phòng bếp là nơi quan trọng, canh phòng nghiêm ngặt tới chết còn chưa đủ, cho nên còn cần mẫu nữ Kim thị chủ động phối hợp. Ban đầu nàng giữ Kim thị lại, là do Kim thị sạch sẽ gọn gàng, cũng kính nể Kim thị có cốt khí. Hiện tại xem ra cũng là nhặt được một bảo bối, không khỏi mấy suy nghĩ muốn giữ Kim thị ở lại lâu dài.
Kim thị nghe vậy, mừng rỡ, muốn kéo Xuân Niếp tới dập đầu với Minh Phỉ, Minh Phỉ ý bảo Kim Trâm ngăn lại: "Không cần, làm lúc này chính là tốt nhất."
Đến lúc này Ô thúc mới chăm chú quan sát Minh Phỉ một phen, vuốt râu cười nói: "Lúc lão gia ở Bạch Giang đã nghe nói tới mối hôn sự này, vẫn lẩm bẩm ca ca cùng tẩu tẩu Cung gia trên trời có linh, bản thân có thể an tâm rồi. Buổi sáng hôm nay mới rời giường liền nhận được bái thiếp ngài cho người đưa tới, rất vui mừng."
Cung Viễn Hòa có chút rầu rĩ: "Đa tạ Vương gia gia nhớ thương. Lần này trở về, mọi người đi đường có thuận lợi không?"
Ô thúc dẫn mấy người đi dọc theo con đường lát gạch xanh, đi vào trong viện tử: "Thuận lợi, con đường này không biết đã đi qua bao nhiêu lầ, nhắm mắt lại cũng biết đi thế nào. Chỉ là lão gia vẫn lẩm bẩm hắn đã lớn tuổi, sợ rằng đây là lần cuối cùng đi qua đó, khó tránh khỏi có chút thương cảm."
Minh Phỉ cẩn thận quan sát nội viện của Vương. Phong cách hoàn toàn khác với Cung gia, ở chính giữa viện là một con đường nhỏ lát bằng gạch xanh, ngoài ra đều là mặt đất, nhưng được quét dọn vô cùng sạch sẽ; có mấy gốc cổ thụ rợp trời, hoa hoa cỏ cỏ trong hoa viên cũng chỉ là những loại hoa bình thường nhất, nhưng bộ dạng lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, bong hoa cũng nở lớn hơn một chút. Hạ nhân không nhiều lắm, quần áo giản dị chất phác, mỗi lần gặp phải tất nhiên đều lui đến một bên, cúi đầu hành lễ. Nhìn đến đây, trong lòng nàng có đếm, chỉ sợ Vương gia này mới thật sự là biết giữ lễ, xem trọng phẩm hạnh con người.
Mấy người đi tới một ngôi viện lợp ngói xanh bị một gốc cây lớn che mất một nửa thì dừng ở bên ngoài, Ô thúc áy náy nói: "Xin hai vị chờ một chút, ta tiến vào thông báo một chút." Dien+d%anl3quy=d0n
Cung Viễn Hòa nhỏ giọng nói nhỏ vào tai Minh Phỉ: "Nàng thấy nhà bọn họ có gì khác với nhà chúng ta?"
Minh Phỉ hé miệng mà cười cười: "Nhà chúng ta là gối thêu hoa, nhà bọn họ nha, ngược lại nhìn giống như bạc nguyên chất." (Ý của Minh Phỉ là Cung gia chỉ được vẻ bề ngoài phú quý, còn Vương gia cao quý từ bên trong.)
Cung Viễn Hòa cười nói: "Cho nên nói, Vương lão nhân không thích những thứ giả tạo kia. Nàng xem, những tiểu nhà bọn họ đều không có lấy một tấm biển nào."
Đang lúc nói chuyện, Ô thúc đã ra gọi hai người vào: "Mời."
Đi vào trong, Minh Phỉ mới phát hiện đây là một gian hoa thính [phòng khách], Vương lão thái gia mặc áo gấm màu xanh, hai mắt hẹp dài nheo lại, giữ bộ râu dài cùng Vương lão phu nhân gầy gò mặc váy lụa thu hương mỉm cười đứng dậy chào đón. Sau khi hành lễ thăm hỏi, Vương lão phu nhân đi đến bên cạnh Minh Phỉ nói chuyện phiếm. Vương lão phu nhân rất thú vị, ngay lúc đó liền cho người lấy điểm tâm Minh Phỉ mang tới ra thưởng thức, nếm xong liền cười hỏi Minh Phỉ: "Mùi vị không tệ, tự làm sao?"
"Dạ, tay nghề không được tốt cho lắm, may là ngài không ngại." Minh Phỉ vểnh tai lên, nghe được hai người Vương lão gia tử cùng Cung Viễn Hòa đã nói tới vấn đề chính.