Hỉ Doanh Môn

Chương 166 : Tiến lùi

Ngày đăng: 15:11 18/04/20


Editor: Lovenoo1510



Rượu và thức ăn được dâng lên đầy đủ, Minh Phỉ dặn dò tiểu nhị làm cho Kim Trâm và Tẩy Tụy mấy món ăn nổi tiếng ở Xan Hà, rồi phân phó hai người bọn họ: “Khó có khi được đi một chuyến, các ngươi tự mình dùng cơm đi, nơi này không cần các ngươi phục vụ nữa.”



Đợi đến khi trong phòng chỉ còn dư lại hai vợ chồng, Minh Phỉ mới rót đầy rượu, lại tự mình múc một chén canh Hoa hương đông qua cho Cung Viễn Hòa: “Trước khi ăn cơm uống chút canh, rất tốt cho thân thể.”



Cung Viễn Hòa rõ ràng nhìn qua là thấy không muốn uống chút nào, nhưng vẫn thuận theo nàng uống, đang muốn đưa tay ra lấy ly rượu, thì Minh Phỉ lại gắp một đũa gà xé tay hấp muối cho hắn: “Ăn trước ít đồ lót bụng rồi hãy uống rượu.”



Cung Viễn Hòa nhìn nàng bất đắc di, thấy nàng cười nói tự nhiên, mong đợi nhìn hắn, nên hắn không thể làm gì khác hơn là để ly rượu xuống, nghe theo an bài của nàng, ép buộc mình vùi đầu vào dùng bữa. Minh Phỉ cảm thấy không sai biệt lắm, mới giơ ly rượu lên: “Phu quân, một ly này vì hai ta có thể thành phu thê mà uống.”



Mắt Cung Viễn Hòa léo sáng, khóe miệng khẽ nhếch, ngửa đầu uống một hơi hết ly rượu.



Minh Phỉ lại gắp một đũa cá cho hắn, nhìn hắn ăn xong, mới rót đầy một ly: “Một ly này, vì chàng trong hoàn cảnh gian khổ như này vẫn có thể thành tài, chưa từng hoang phí bản thân mà uống.”



Cung Viễn Hòa yên lặng không nói, mỉm cười uống, bởi vì thấy Minh Phỉ lại nâng đũa, nên chủ động gắp một đũa đậu hũ Kỳ Lân ăn, cười nói: “Chén thứ ba này, nàng muốn uống vì cái gì?”



Minh Phỉ cười cười: “Chén thứ ba này, chính là thiếp thân kính phu quân. Có người gặp khổ nạn mà cam chịu, ngay cả biết có người yêu thương nhưng cũng không tôn trọng; có người gặp khổ nạn mà tự mình vươn lên, lại vừa yêu thương người trong lòng vừa tôn trọng…….”




Lùi ra để tiến vào, tiến vào rồi lại lùi ra, chàng thông minh hơn ta, tự nhiên là biết nên làm thế nào.”



Hắn đã trải qua rất nhiều hiểm ác, vẫn có thể thuận lợi sống sót, vốn nhìn cũng thấy hắn là người thông minh giỏi lựa chọn, chỉ là hận ý quanh năm suốt tháng trầm tích quá sâu, người lại còn trẻ, tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, mới có thể đi vào ngõ cụt. Muốn nàng nói ra những chủ ý này, nhất định hắn cũng có thể dự đoán được, nhưng nút thắt trong lòng hắn, sẽ phải từ từ chải chuốt mới có thể cởi ra.



“Được, ta nghe nàng, Từ từ đi, coi như không vì bản thân ta, không vì Cung gia, cũng phải vì nàng và hài tử của chúng ta mà suy nghĩ một chút, ngày mai ta liền đi tìm Vương lão tử. Cho dù có cữu cữu chịu trách nhiệm, thì chuyện này vẫn cần ông ấy ra mặt.” Cung Viễn Hòa sảng khoái đồng ý. Hắn còn nhớ rõ trận tranh chấp kia giữa hắn và nàng về việc diệt cỏ có giệt tận gốc hay không. Lúc đó hắn tức giận, là bởi vì hắn ý thức được, chuyện này không phải ai có thể thuyết phục được người kia, mà là bất đồng quan điểm, cho nên không có cách nào phối hợp. Vốn hắn nghĩ mình đã thật sự đắc tội nàng, nhưng sau khi biết được quan điểm này của nàng, hắn lại càng không dám nói cùng nàng mấy lời, có một số việc, chỉ sợ sau khi nàng biết, sẽ càng nghĩ hắn lòng dạ độc ác, không chừa đường lui cho mình nữa.



Minh Phỉ thấy hắn đồng ý trôi chảy như thế, ngược lại có chút chần chờ: “Chàng thật sự đã nghĩ thông suốt rồi?” Theo như ý nghĩ của nàng, đầu sỏ gây chuyện là Cung Nhị phu nhân và Chu di nương, mấy công tử tiểu thư Cung gia khác, không tính là thâm thù đại hận với Cung Viễn Hòa, không có việc gì quan trọng hơn con người, lý lẽ rõ ràng là về sau, thích thì lui tới nhiều hơn, không thích thì không lui tới nữa.



Cung Viễn Hòa khẽ mỉm cười: “Thật sự đã nghĩ thông suốt. Ta coi trọng việc nàng đối với ta một mảnh tâm ý, nàng không bỏ được khi thấy ta khổ sở, bảo ta bỗng nhiên sẽ không khổ sở được sao.” Nói xong thì chứng nào tật đấy, hướng Minh Phỉ nháy mắt: “Nàng không phải là còn muốn cùng ta uống ly rượu thứ ba sao? Bây giờ có thể rồi.”



Minh Phỉ cười rót đầy một ly rượu, đang muốn châm ly thứ hai, thì Cung Viễn Hòa đè bầu rượu lại: “Chúng ta cùng uống ly này.” Nâng ly rượu lên đưa tới trước mặt Minh Phỉ: “Nàng uống trước đi.”



Minh Phỉ theo lời uống nửa ly, hắn cười xấu xa lấy ly về, liền kề vào dấu môi của nàng uống nốt nửa ly rượu: “Phỉ Phỉ, thật ra tối nay ta rất vui vẻ.”



Minh Phỉ nhìn thấy bờ môi của hắn ngậm tại nơi dấu vết miệng của nàng trên ly rượu, rượu mạnh bùng lên, mặt và cổ đều đỏ bừng.