Hỉ Doanh Môn
Chương 181 : Nhân tâm (hai)
Ngày đăng: 15:12 18/04/20
Edit: Thảo My
Lúc Cung Tịnh Kỳ tìm được Cung Viễn Trật, Cung Viễn Trật đang ngẩn người ngồi bên cạnh phế tích phòng thu chi bị thiêu hủy, nhìn này hai gốc tuy bị hun khói lửa đốt tàn phá nửa cháy xém nửa đốt, cây hoa dâm bụt một bên vẫn treo đóa hoa.
Nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, nhìn Cung Tịnh Kỳ, lạnh nhạt nói: "Ngươi đến làm cái gì? Hôm nay các ngươi có thể ngủ ngon rồi, ngươi cũng không cần sợ đồ cưới của ngươi sẽ thiếu."
Cung Tịnh Kỳ đi tới phía sau hắn, thở dài: "Nhị đệ, mặc kệ nước sạch đi nữa, cũng vẫn sẽ có tạp chất, ngọc tinh khiết, cũng không phải từ nhỏ đã hoàn mỹ. Có một số việc, không phải ngươi cảm giác tốt, thì nhất định sẽ tốt." Thấy Cung Viễn Trật tức giận trợn to hai mắt muốn phản bác nàng, nàng khoát khoát tay: "Ngươi có biết mấy ngày nay tới giờ, ta suy nghĩ cái gì không?"
"Ta suy nghĩ, chuyện tình lúc trước đã xảy ra, tuyệt đối không cách nào xoay chuyển. Nhưng mà chúng ta vẫn phải sống tốt, phân sinh ra trọng tình, bắt buộc phải làm, nhưng làm sao phân, lại không thể tùy bọn họ định đoạt. Ngươi nói ta ích kỷ cũng được, không nói đạo lý cũng được, phòng thu chi, cho ta thêm một cơ hội, ta vẫn sẽ đốt! Bởi vì chỉ có đốt mới có thể bảo vệ tối đa ích lợi của chúng ta. Nếu không làm thế nào?"
Cung Viễn Trật tức giận nói: "Các ngươi nhất định phải đốt, vậy lúc nào đốt không được? Tại sao muốn chọn khi có người? Ngươi có từng nghĩ rằng, xảy ra án mạng làm sao xong việc? Thù này nhất định càng để lâu càng sâu sao? Nàng có bệnh, ngươi cũng có bệnh giống nàng?"
"Ta chưa bao giờ nghĩ muốn mệnh ai!" Cung Tịnh Kỳ hít một hơi, nhỏ giọng nói: "Vốn nói đúng lắm, mượn người Tô gia, nhân cơ hội đốt phòng thu chi, đẩy sạch sẽ chuyện này, đổ thừa trên người tẩu tẩu, có người của Tô gia làm chứng kiến, không sợ ca ca tìm được cớ náo loạn, không bảo người bên ngoài nói xấu còn chưa tính, ta cũng không ngờ mẫu thân lại..... Ta không ngừng khuyên nàng, tính tình của nàng ngươi cũng biết, nếu ta mạnh mẽ ngăn cản, không chừng nàng còn có thể nghĩ ra những biện pháp khác. Cho nên bên ngoài ta tìm biện pháp, ta trăm phương ngàn kế kêu nàng ấy cõng tẩu tẩu gọi mở, chuyện tình Kim Trâm, ta cũng, cũng rất sợ......"
Nàng chỉ muốn san bằng chuyện Cung Nhị phu nhân đoạt tài sản của đại phòng, phòng thu chi cháy rồi, sẽ không có đối chứng, cho dù mọi người biết có vấn đề, nhưng không có chứng cớ, không có sổ sách đối chứng. Lại chưa từng có nghĩ muốn làm chuyện này xoắn xuýt đến trình độ, cho đến khi chuyện xảy ra, Cung Nhị phu nhân không thể khống chế, sau khi nhất quyết không tha làm liều, nàng mới bắt đầu sợ. Nếu như Cung Nhị phu nhân làm theo suy nghĩ trước đây của nàng, chỉ đốt phòng thu chi, đẩy trách nhiệm đi, làm ra khoan dung không tìm Minh Phỉ gây sự, không phải chuyện gì cũng không có sao?
Cung Viễn Trật càng nghe mặt càng trắng, nửa ngày nói không ra lời, cuối cùng hắn hiểu tại sao Cung Nhị phu nhân trăm phương ngàn kế mưu tính muốn mạng Kim Trâm, sợ Cung Viễn Hòa khiêng người trở về rồi, thì ra là sợ chuyện mình làm bại lộ. Hắn giựt mạnh tay Cung Tịnh Kỳ: "Thừa dịp hiện tại người còn chưa tỉnh, ngươi mau cùng ta đi sang xin ca ca tẩu tẩu tha thứ!"
Cung Tịnh Kỳ dùng sức giãy giụa: "Ta không đi! Đi bảo ta làm sao nói! Nói không chừng lúc này bọn họ đúng lúc chờ cơ hội này thu thập thật tốt chúng ta!" Nàng nhỏ giọng mắng Cung Viễn Trật: "Ngươi đừng ngây thơ, ta cho ngươi biết, chỉ cần chúng ta không nhận, bọn họ hết cách với chúng ta, chúng ta không hỏi tự nhận lỗi đó mới là thật ngu xuẩn!"
Cung Viễn Hòa chỉ chỉ cái ghế trước mặt: "Ngồi đi."
Cung Viễn Trật chột dạ, chỉ dám ngồi nửa bên cái ghế, đặt gói đồ nhỏ lên bàn, mở ra cho bọn hắn nhìn: "Đây là một chút dược liệu thường dùng, cho Kim Trâm bồi bổ thân thể."
Cung Viễn Hòa nói: "Không cần. Nếu như Kim Trâm phóng hỏa đốt phòng thu chi, còn phải bảo nàng gặp quan tư, bổ thân thể cái gì."
Cung Viễn Trật ngượng ngùng thu hồi, không được tự nhiên nói: "Ca ca, tẩu tẩu, bệnh nương ta còn chưa khỏe, thật sự hồ đồ, các ngươi đại nhân đại lượng, chớ so đo với nàng. Chính là ngoài ý muốn, báo quan, hay là không cần đi?"
Cung Viễn Hòa cười nhạt: "Phòng thu chi bị thiêu, thẩm nương tức giận rất bình thường, trong nhà có người phóng hỏa quấy rối, phải bắt tới mới được. Ngươi mang danh sách tổn hại tới chưa? Đợi sau khi điều tra rõ ràng nguyên nhân, nên làm thế nào còn phải làm thế nào."
Nghe hắn nói như vậy, quyết tâm lúc trước Cung Viễn Trật hạ quyết định tất cả đều mất, cúi đầu không tìm được lời có thể nói. Hắn nắm chặt vạt áo, cắn răng, đột nhiên đứng lên, đi nhanh đến trước mặt Cung Viễn Hòa, quỳ xuống.
Cung Viễn Hòa nhanh chóng đứng lên đi đỡ hắn: "Nhị đệ, người làm cái gì vậy?"
Cung Viễn Trật không chịu dậy, run rẩy nói: "Ca ca, chuyện lúc trước đã không cách nào vãn hồi, nhưng chuyện sau này đệ đệ cũng có thể làm chủ được một chút. Đệ đệ mặt dày van ngươi để đệ đệ muội muội một con đường sống, tiểu đệ khắc sâu trong lòng, không dám quên! Ta đã nghĩ xong, ầm ĩ tiếp như vậy không phải là chuyện tốt, chẳng lẽ nhất định phải cốt nhục sinh oán hận, gia tộc suy tàn sao? Cầu xin ca ca bỏ qua chuyện này, chuyện còn lại, ta tới đây cắt đứt."
Cung Viễn Hòa cũng không dìu hắn, đứng thẳng người, nhàn nhạt nói: "Ngươi tính toán cắt đứt thế nào? "