Hỉ Doanh Môn
Chương 186 : Bọt nước (1)
Ngày đăng: 15:12 18/04/20
Edit: hoada
Minh Phỉ đến rừng đào, nơi này gió nhẹ thoảng qua, không khí trong lành, dưới gốc cây to bày một chiếc bàn vuông, bốn chiếc ghế trúc con, đồ ăn trên bàn đều là những món ăn thường thấy ở gia đình vùng nông thôn, cọng hoa xào tịch nhục, hồng thiêu gia tử, hoàng gừng đậu hoa, đậu tây hầm sườn cách thủy, rau trộn tiểu hoàng qua, tỏi giã thịt luộc, đậu cô ve, còn nướng mấy con chim cút nhỏ (tên thức ăn chẳng biết edit sao).
Thái Quang Hoa đã rửa tay xong, ngồi bên cạnh bàn giương mắt nhìn thức ăn bày trên bàn suýt chút nữa chảy nước miếng. Minh Bội nhìn cũng rất thèm ăn, thấy Minh Phỉ đi tới, vội vàng lôi kéo Minh Phỉ ngồi xuống cười nói: “Tam tỷ, sao tỷ phu còn chưa tới vậy?”
Minh Phỉ kéo tay nàng ngồi xuống trước, rồi múc cho Thái Quang Hoa nửa bát canh: “Không cần để ý tới hắn, chúng ta ăn trước đi.”
Thái Quang Hoa không thích ăn canh vậy mà Minh Phỉ lại lấy canh cho hắn ăn, ngẩng lên đã thấy Minh Bội ở một bên nhìn nàng cười: “Tam tỷ tỷ, ngươi được gả đi sống rất tốt phải không?”
Minh Phỉ cười nói: “Cũng không tệ lắm.”
Minh Bội chống cằm: “Chúc mừng tỷ, bây giờ nhìn tỷ giống như đuổi mây tan thấy mặt trời ló dạng, còn tương lai của muội thì…” Nói đến chỗ này thì nàng hơi đỏ ửng mặt: “Muội cũng muốn như tỷ, tìm được một trượng phu tốt với muội như vậy nhưng không biết có thể gặp được không?”
Minh Phỉ an ủi nàng: “Nhất định là có thể. Mẫu thân đã từng nói với ta muốn thay muội tìm một mối hôn sự tốt.”
Ánh mắt Minh Bội tỏa sáng: “Tỷ nói thật chứ?”
Tiếng khóc thê thảm dẫn tới rất nhiều người đến xem náo nhiệt, bên ngoài An Nhàn đường có rất nhiều nha hoàn ma ma dáo dác ngó vào, trên mặt Cung Viễn Trật có sự không đành lòng, định cho người đuổi theo bà mai để thương lượng, nhất định đoạt lại thiếp canh của Cung Nghiên Bích.
Chu di nương khóc to, gây náo nhiệt không ít, Cung nhị phu nhân thấy vậy rống to lên, so với bà ta còn to hơn mấy phần: “Ngươi nói xằng nói bậy, đặt điều sinh sự! Lão gia và ta chưa từng đồng ý Phương gia gì cả. Thật cười chết người, lúc nào thì hôn sự của nhị tiểu thư lại do một nô tỳ tùy tiện nói vài ba lời thì quyết định chứ! Ta chọn cho nàng gia đình này có chỗ nào không tốt hả? Ngươi đi hỏi thăm một chút, gia đình này cũng thuộc loại phú quý, Mã công tử làm người khiêm tốn lễ độ, vừa là con trai trưởng vừa là cháu đích tôn, nơi nào không xứng với nàng? Ta xem ngươi mới không muốn để nhị tiểu thư có hôn sự tốt thì có!”
Chợt nghe thấy ở phòng ngoài có người kêu lên: “Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư!” Cũng là do Cung Nghiên Bích nghe tiếng gió vội vàng chạy tới, vừa đúng lúc thấy một màn này đã tức giận đến té xỉu. Cung Tịnh Kì chột dạ, vội vàng kêu người đỡ lấy nàng ta đặt nằm lên giường trúc, người thì bấm nhân trung, người thì đổ canh, cuối cùng nàng ta cũng tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, chỉ ngồi yên lặng rơi lệ, nàng đã gặp qua Phượng Thất, một thiếu niên anh tuấn mặc y phục trắng như tuyết, phong thái bình tĩnh thong dong, thật sự là một người tài tuấn vô song!
Chu di nương không để ý đến chuyện đi tới trông nom nữ nhi, chỉ quỳ nhìn thẳng vào Cung nhị phu nhân: “Phu nhân, tỳ thiếp hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, dầu gì cũng có mấy phần khổ lao, không biết, ngài có thể nghe tỳ thiếp nói một câu được không?” Mấy nha hoàn, ma ma hầu hạ xung quanh rối rít tiến lên kéo bà ta, khuyên nhủ nhưng Chu di nương trầm mặt hất họ ra cùng Cung phu nhân mắt to trừng mắt nhỏ, như một con gà chọi bình thường không ai nhường ai cả.
Cung nhị phu nhân khoát khoát tay cho mấy người khác đi xuống, sau đó chỉ còn một mình Chu di nương trong phòng, cười lạnh nói: “Thường ngày là ta đã nhìn lầm ngươi rồi, thì ra là ngươi cũng là có mấy phần tính khí. Ngươi nghĩ ngươi nói cái gì? Trước khi muốn nói gì thì cũng đừng quên là ai đã cất nhắc ngươi lên vị trí di nương này? Ngươi quên rồi sao? Khi ta sinh đại tiểu thư, là ai vì không muốn thua cái tiện nhân kia đã giúp ngươi lên giường của lão gia? Chỉ tiếc, bụng ngươi không tranh khí được, cũng không phải chỉ sinh được nữ nhi thôi sao? Hôm nay, ngươi lại muốn cướp con trai ta?” Ban đầu, lúc bà ta mang thai thì Tiết thị đã có thai trước, sau đó thì sinh nhi tử còn hai người thì sinh liên tiếp đều là hai nữ nhi, đó chính là chuyện bình sinh nàng tiếc nuối nhất, giờ phút này, thù mới hận cũ cùng nhau xông lên đầu.
Đột nhiên Chu di nương ỉu xìu, rơi lệ nói: “Phu nhân, chẳng qua, lão gia và nhị công tử cũng vì thương tỳ thiếp đáng thương mà thôi. Ngài và tỳ thiếp từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đối với ngài, tâm tỳ thiếp có thể so với nhật nguyệt. Ban đầu, nếu không phải lo lắng tiện nhân kia câu tâm của lão gia, tỳ thiếp mới buộc… thì tỳ thiếp như thế nào lại…? Đã nhiều năm như vậy, tỳ thiếp đã vì ngài làm rất nhiều chuyện, chẳng lẽ ngài còn không biết lòng của tỳ thiếp sao?”
Cung nhị phu nhân chán ghét nhìn bà ta: “Loại lang tâm cẩu phế như ngươi mà cũng dám cùng ta nói chuyện sao? Ta cho ngươi biết, ngươi chớ có cho rằng, hiện tại ta bị bệnh thì muốn ngồi lên vị trí của ta! Ngươi mơ đi! Còn không cút ra ngoài cho ta!” Nói rồi vẫn còn chưa hết giận, lấy thiếp canh của Phương Thất ở trước mặt Chu di nương xé nát tan tành.
Chu di nương nhắm mắt lại, nắm chặt nắm tay, móng tay như muốn đâm lòng bàn tay chảy máu. Không, nữ nhi của nàng sao có thể tùy tiện gả cho chó mèo gì cũng được chứ? Nàng tuyệt đối không đồng ý!