Hỉ Doanh Môn

Chương 206 : Thăm bệnh

Ngày đăng: 15:12 18/04/20


Editor: Cà Rốt Hồng 



Giờ tý, Cung Viễn Hòa giẫm bùn trên đất, mệt mỏi đi vào cửa nhà, một gã sai vặt sớm được Minh Phỉ dặn dò, ngồi ở cổng trong chờ đợi, nghe tiếng động liền nhảy ra đưa đèn lồng cho Tẩy Tụy, còn mình như một làn khói chạy đi vào trong báo tin.



Đợi đến khi Cung Viễn Hòa đi tới cửa chính viện thì Minh Phỉ đã đứng ở cửa tươi cười đứng chờ. Cung Viễn Hòa nhìn dưới ánh đèn lồng đỏ lớn, Minh Phỉ mặc thu y (quần áo mùa thu) hoa văn hình mây màu vàng nhạt mới tinh, phối với váy dài nhiều nếp gấp màu phấn hồng, tóc đen vấn cao, khuyên tai hình minh nguyệt, đang nhìn mình cười thản nhiên, toàn thân mệt mỏi lập tức tản đi hơn một nữa. Hắn bước nhanh tiến lên, giận trách: "Tại sao lúc này rồi mà còn chưa ngủ? Trước đó không phải ta sai người trở lại nói với nàng, để cho nàng ngủ trước không cần chờ ta sao?"



"Đã nói cùng nhau ăn cơm." Minh Phỉ lôi kéo tay của hắn, khoa trương xoa mấy cái ở trên cánh tay của hắn, mỉm cười hỏi hắn, "Có lạnh hay không? Có mệt hay không? Có đói bụng không?"



Cung Viễn Hòa cười lắc đầu: "Vừa lạnh vừa đói vừa mệt." Mới vào phòng, một mùi thơm xen lẫn trong không khí ấm áp trong nháy mắt bao quanh hắn, hắn híp mắt nhìn gian phòng ấm áp được ánh nến chiếu lên sáng ngời, thoải mái khẽ thở dài một hơi: "Vẫn là trong nhà tốt."



Minh Phỉ đưa qua một ly trà gừng cho hắn: "Uống đi."



Hắn thấp giọng nói thầm: "Ta cũng không phải là giấy dán, gió vừa thổi thì đã gục." Trong mắt lại tràn đầy vui vẻ, rất sảng khoái uống sạch sẽ.



Ăn cơm xong, Cung Viễn Hòa mệt mỏi nằm ở trên giường động cũng không muốn động: "Hồng đại nhân của chúng ta, không nỡ bỏ bạc tu sửa đê đập, thực hiện sắc chỉ một cách nghiêm ngặt, lại hận không được tân trang tất cả trong trạm dịch, thay đồ tốt nhất. Một chiêu này của ông ta, trước kia nhất định là lần nào cũng đúng, nhưng lần này, nhất định ông ta sẽ gặp xui xẻo."



Minh Phỉ ngồi ở một bên nghe hắn nói thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng"Ừ" một tiếng, tỏ ý mình đang nghe. Cung Viễn Hòa thoải mái lật người, kéo nàng xuống nhét vào trong khuỷu tay của hắn: "Đáng ghét, ngày mai ta còn phải đến sớm, quan viên lớn nhỏ khắp thành đều phải ra khỏi thành hai mươi dặm đón người."



"Không phải đi bến tàu à?"



"Mực nước trong sông đã tăng, nơi này của chúng ta đổ mưa nhỏ, vậy mà thượng du lại hân hoan liên tiếp đổ ba trận mưa to. Hai ngày trước người trong kinh rời châu đón xe, đổi đi đường bộ."




Trong mắt Ngô ma ma thoáng qua vẻ tàn khốc, trước mắt đám người Minh Phỉ cũng không tiện mắng nàng, trầm mặt mà nói: "Ta bảo ngươi trông chừng di nương, ngươi lại chạy đến bên ngoài này lười biếng ngủ?"



Tiểu nha hoàn vội nói: "Di nương buồn ngủ, không cần nô tỳ hầu hạ." Lo lắng vuốt cánh tay, trong mắt đã ngấn lệ.



Tam di nương nói: "Thôi, thôi, ta hỏi ngươi, di nương các ngươi lúc này đang ngủ sao?"



Tiểu nha hoàn đang muốn trả lời, trong phòng truyền đến một tiếng ho khan thật thấp, giọng nói trầm thấp của Nhị Di Nương truyền đến: "Ai ở bên ngoài?"



Ngô ma ma nháy mắt với Tam di nương và Minh Phỉ, tiến lên nâng tấm rèm vải bông màu thiên thanh lên, cười nói: "Di nương, Tam di nương và Tam cô nãi nãi tới thăm ngài! Ngài có muốn ngồi dậy không?"



Trong phòng lập tức trầm mặc, một hồi lâu sau, Nhị Di Nương mới nói: "Xem ta như thế nào? Xem ta chết chưa?" Một chút ý tứ mời các nàng vào cũng không có.



Tam di nương nhìn Minh Phỉ một cái, trầm giọng nói: "Tỷ tỷ, thật sự là trong nhà có chuyện lớn xảy ra, không thể không đến nói với tỷ một tiếng. " Nếu Nhị Di Nương không khách khí với bọn họ, bà cũng liền miễn những lời hư tình giả ý trên mặt kia đi, thẳng vào chủ đề.



Lại là một trận trầm mặc, Tam di nương cũng không đợi bà ta, trực tiếp nói: "Tam công tử trên đường đi Đăng Châu, gặp phải thổ phỉ, đã mất, tỷ tỷ tỷ bớt đau buồn đi."



Ngoài dự đoán, trong phòng hoàn toàn không có chút tiếng động nào, ngay cả tiếng khóc cũng không có.



Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không phải tức giận công tâm hôn mê rồi chứ?