Hỉ Doanh Môn
Chương 208 : Lũ mùa thu
Ngày đăng: 15:12 18/04/20
Edit: hoada
Phòng ở lâu ngày không có người ở dù có dọn dẹp, thay đổi chăn mới, khi ngủ vẫn cảm thấy ẩm ướt, lành lạnh. Nằm xuống giường, nghe nước mưa rơi trên mái hiên rất ồn ào không ngừng, Minh Phỉ một chút buồn ngủ cũng không có, đến gần sáng thì cảm giác nặng đầu nghẹt mũi, hình như bị cảm lạnh.
Hoa ma ma và Kim Trâm phát hiện, vội vàng gọi người đến bắt mạch và chăm sóc, hận Tam di nương không thể đến nhanh để đi trở về. Minh Phỉ ăn một bát cháo bỏ thêm hành hoa, uống một bát nước gừng, đang nằm nghỉ để mồ hôi tuôn ra, Triệu nương tử đi tới, trước hỏi thăm cơ thể Minh Phỉ, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt nàng nói: “Cô nãi nãi, thì ra là Nhị công tử, là được… Nha, cái đó, hắn nói hắn nghe chuyện di nương đổ bệnh, đã đợi rất lâu ở cửa đại môn rồi, bảo là muốn nhìn Nhị di nãi nãi một chút, người xem cái này…”
Minh Phỉ nhàn nhạt nhìn nàng ta, nhưng thật lâu không nói lời nào, Triệu nương tử có chút sợ hãi, kinh hồn bạt vía nhìn Minh Phỉ: “Tam cô nãi nãi…?”
Minh Phỉ nói: “Để hắn vào đi.”
Sắc mặt Triệu nương tử buông lỏng, vội vàng đi ra ngoài.
Kim Trâm nói: “Nãi nãi, sao ngài lại cho hắn đi vào? Nếu sau này phu nhân biết chuyện, ngài sẽ làm sao?”
Minh Phỉ cười nhạt: “Vậy thì có thể thế nào? Ta cũng không ngăn được. Ngươi cho rằng, thời gian lâu như vậy, thật sự hắn chưa từng tới thăm người sao? Khi phu nhân còn ở nhà cũng sẽ không nói, hôm nay phu nhân không có ở nhà, Tam di nương lại là người nhu nhược, thiện lương, sợ rằng người nào cũng lớn gan hơn mấy phần.” Không có ai không thể mua được bằng bạc, huống chi là Triệu trang đầu cũng chỉ là người làm mà thôi, thật sự dám không tuân theo sao? Thái Quang Chính có thể đợi sau khi nàng rời đi mới trở lại cũng được, thế nhưng hiện tại lại lựa chọn phương thức này, chỉ sợ là muốn trắng trợn nán lại đây một thời gian ngắn rồi.
Hoa ma ma nói với Kim Trâm: “Ngươi mới là người hồ đồ. Nếu Triệu nương tử thật sự không muốn cho hắn đi vào thì làm sao lại vội vàng đi tới thưa với nãi nãi? Hiện tại, nãi nãi chúng ta đã xuất giá rồi, không quản được những thứ chuyện này ở nhà mẹ đẻ, cần gì phải khiến người ta tị hiềm, oán ghét?” Sớm muộn gì Nhị di nương cũng phải chết, trông nom những thứ này làm cái gì chứ?
Lại qua gần nửa canh giờ, Triệu nương tử lại đi tới nói: “Cô nãi nãi, vị Trịnh công tử kia muốn gặp ngài một lần, người xem có thể gặp không?”
Cũng lại là bộ dáng này nữa, còn muốn gặp làm gì chứ? Chẳng lẽ gặp mặt còn có thể trở lại như cũ sao? Minh Phỉ đỡ đầu nói: “Thân thể ta không thoải mái, không thể tiếp khách.”
Triệu nương tử không dám khuyên, chỉ đành rời đi. Thái Quang Chính nghe nói Minh Phỉ không muốn gặp hắn, hắn cũng không dây dưa nhiều.
“Hắc. Bây giờ là lúc nào rồi?” Minh Phỉ duỗi lưng chỉ cảm thấy xương cốt cả người đau nhức. Cung Viễn Hòa trả lời: “Qua giờ tuất rồi. Nàng thật là, chỉ ngủ một giấc mà thành ngủ luôn cả một ngày rồi.”
Minh Phỉ nhích lại gần ngực hắn, vùi đầu vào lồng ngực hắn, nhẹ giọng hỏi: “Chàng hết bận rộn rồi?”
Cung Viễn Hòa cười khẽ: “Vốn là chưa có hết bận, nhưng người chủ trì không đến, những người khác thấy không còn thú vị gì cho nên đã giải tán sớm một chút, chỉ còn lại mấy người Hồng tri phủ, Chu đồng tri cùng mấy người khác.”
Minh Phỉ cười nói: “Ta cũng gặp rồi.” Liền nói chuyện gặp gỡ thủ chân tử và Thanh Hư cho hắn nghe: “Ta nói muốn đến thăm ông ấy, nhưng ông ấy nói phải nửa tháng sau mới quay lại, còn nói các ngươi quá phiền toái.”
Cung Viễn Hòa trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Chỉ sợ là ông ấy đến bờ sông xem mực nước đó.” Đứng dậy đốt cây đèn cầy, rồi lấy chiếc áo thật rộng thật dày khoác lên người nàng: “Mặc áo vào rồi đứng dậy ăn tối, ta đã bảo bọn họ làm canh cá mà nàng thích ăn đấy.”
Minh Phỉ đưa tay ra nũng nịu: “Chàng mặc cho ta.” Vẫn về nhà là thoải mái nhất.
Cung Viễn Hòa cười lắc đầu: “Con sâu nhỏ lười biếng, mau đưa tay ra.”
Minh Phỉ vịn vào cánh tay hắn nhảy xuống giường: “Trận mưa này lớn quá, sợ là chưa ngừng lại đâu, ta cảm thấy cứ như vậy nữa chỉ sợ sẽ ngập úng mất.”
Cung Viễn Hòa cúi đầu sửa lại vạt áo cho nàng: “Không phải sẽ ngập úng mà nhất định sẽ trở thành tai họa. Cứ mưa như thế này thì nhiều nhất chỉ là ba ngày sau, đê đập nhất định sẽ vỡ.” Hàng năm đều gia cố đê điều, thời của Thái Quốc Đống đã vậy cũng không nói làm gì, nhưng khi đến trên tay Hồng tri phủ thì tất cả chỉ làm ra vẻ thôi. Đến lúc đó, mặc dù Thủy Thành không có gì đáng ngại, song hai huyện ở vùng hạ lưu và vạn mẫu ruộng tốt ở gần bờ sông tất nhiên sẽ bị tàn phá nghiêm trọng.
Không khác với dự đoán của Cung Viễn Hòa, ngày hôm sau, quả nhiên thủ chân tử đến bữa tiệc đãi khách quý, trong bữa tiệc đã uyển chuyển nhắc nhở Hồng tri phủ rằng mực nước sông đã quá cao rồi, có cần làm cái gì để chuẩn bị hay không? Hồng tri phủ xem thường cho rằng đê đập kiên cố cực kì, hi hữu lắm trong năm năm nay mới có trận mưa lớn như thế vào mùa thu, nhưng dù có mưa như thế thì mực nước dâng cao thế nào cũng dễ dàng đối phó thôi, tất nhiên vạn vô nhất thất.
Thủ chân tử cũng không nhiều lời, mới bắt đầu dạ tiệc chưa bao lâu đã thoái thác bệnh còn chưa khỏe nên về nghỉ ngơi sớm. Cũng không ngoài dự tính, Hồng tri phủ đích thân phân phó đám người Chu đồng tri tiếp đãi, phục vụ quan Khâm sai chu đáo, cẩn thận. Cùng lúc đó, hắn cũng không quên kinh tế và chính trị là hai vấn đề quan trọng, nhận được tin tức Cung nhị phu nhân bệnh tật chưa khỏe, sau khi bán cửa hàng thì dùng tiền chữa bệnh, hắn cảm thấy nên chờ đợi một thời gian nữa nên lập tức chuyển mắt sang Thiệu gia.