Hỉ Doanh Môn

Chương 213 : Đi du lịch

Ngày đăng: 15:12 18/04/20


Edit: hoada



Sau bữa cơm tối, quả nhiên Cung Trung Tố giữ Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa lại nói chuyện: “Ta đã nghe Chu di nương nói, các ngươi đã tìm cho Nghiên Bích một mối hôn sự tốt?”



Cung Viễn Hòa không đợi Minh Phỉ nói đã giành nói trước: “Nói ra thật xấu hổ, sau khi trải qua chuyện của Nhị muội muội và Phương gia, Nhị muội đã bị bệnh nặng. Di nương tới tìm chúng ta nhờ tìm cách, nhờ chúng ta vì Nhị muội muội mà tìm một người thích hợp khác. Mặc dù chúng ta cũng ghi nhớ trong lòng nhưng lại xảy ra nhiều chuyện liên tiếp, từ chuyện của phụ thân còn có chuyện của nhị đệ nữa, ta không rảnh để lo những chuyện khác.”



Cung Trung Tố đạm mạc quét ánh nhìn về phía Cung nhị phu nhân, Cung nhị phu nhân né tránh ánh nhìn của hắn, cúi đầu lo lắng vò chặt chiếc khăn trong tay.



Chuyện xảy ra liên quan đến hôn sự của hai nữ nhi, hôn sự của hai nữ nhi đều do hai người một thê một thiếp này giở trò mà bị hủy. Sắc mặt Cung Trung Tố thật không dễ nhìn, nhìn về phía Cung nhị phu nhân và Chu di nương, lúc này sắc mặt của bọn họ cũng không tốt chút nào. Hắn trầm mặc nâng chung trà lên, nhưng nhìn xuống, trong chung trà không còn trà, Minh Phỉ lanh tay lẹ mắt châm thêm nước trà cho hắn.



Cung Trung Tố uống một ngụm trà rồi mới thở dài một hơi: “Chuyện đệ đệ và muội muội ngươi, các ngươi nên giúp đỡ hỏi thăm một chút. Tìm những người có tài sản nhưng phải là người trong sạch, nhân phẩm thuần lương.”



“Vâng.” Cung Viễn Hòa rất sảng khoái nhận lời, mắt cũng không chớp lập tức nhắc tới một gia đình: “Ở thành Nam có đại tiểu thư Trầm gia, nghe nói tướng mạo đoan trang, còn tinh thông sử sách, mười tuổi đã mất mẫu thân, liền bắt đầu quản gia, trên hiếu thuận với ông bà lớn tuổi và phụ thân bị bênh nặng, dưới thì chăm lo cho đệ muội còn nhỏ, có thể thấy là người hiền thục, rất được mọi người khen ngợi. Con cho là có thể lương phối với nhị đệ, nếu phụ thân không ngại thì mời người thăm hỏi một chút.



Cung Viễn Trật nghe vậy đỏ mặt, cúi thấp đầu không nói lời nào. Cô nương này nghe nói có thể tự mình quán xuyến tất cả chuyện trong gia đình từ rất nhỏ.



Cung nhị phu nhân hơi trầm ngâm, lắc đầu như trống bỏi: “Phải không, phải không, nữ nhi con nhà một tú tài nghèo kiết xác, ai sẽ để ý tới chứ, hơn nữa, vừa không có mẹ chắc hẳn cũng không có ai dạy quy củ…”



Lời bà còn chưa dứt, Cung Trung Tố đã trừng mắt, vỗ bàn thật mạnh: “Câm miệng! Ngươi thì biết cái gì?! Ngươi không nói lời nào cũng không ai nói ngươi câm!” Vừa quát vừa gắt gao nhìn chằm chằm Cung nhị phu nhân, một bộ hận không thể lột da mặt bà ta ra.



Cung nhị phu nhân bị quát giật mình càng co rụt người lại, len lén sờ lên mặt mình, không dám nói nữa, chỉ tức giận bất bình nhìn Cung Viễn Hòa. Ngày trước, mặc dù cũng có chuyện không nhịn được nhưng dù phản đối gì thì Cung Trung Tố cũng chưa bao giờ động thủ đánh nàng, tối hôm qua thế nhưng còn đánh bà… Còn uy hiếp đuổi bà ra ngoài.



Chu di nương cúi thấp đầu u oán nhìn Minh Phỉ. Ý là, cô nương kia cực kì thích hợp với Cung Viễn Khoa của bà, tại sao không giữ lại cho bà chứ?



Sau khi Cung Trung Tố phát giận xong, liếc mắt nhìn biểu tình mấy nhi tử, nữ nhi như những bóng ma đứng trong bóng tối, suy yếu thở dài, vẻ mặt ôn hòa nhìn Minh Phỉ: “Ta nghe nói, ban đầu, ở kinh thành, Tam ca ngươi tìm tiên sinh đến dạy học cho ngươi phải không?”



Minh Phỉ gật đầu: “Vâng, đúng vậy ạ.”




Cung Viễn Hòa “Ai yêu” một tiếng, cười đến mặt mày cong cong: “Có phải nàng đã nghe người khác nói cái gì phải không?”



Minh Phỉ liếc xéo hắn, xoay người trở về khoang thuyền: “Chàng nói ta đã nghe cái gì chứ?”



Cung Viễn Hòa trơ mặt ra kéo vạt áo nàng, nhắm mắt theo đuôi cùng đi vào khoang thuyền: “Nàng muốn biết chuyện gì ta đều nói cho nàng nghe hết, tóm lại để cho đến khi nàng hài lòng mới thôi.”



Minh Phỉ thản nhiên cười: “Chàng đã từng đưa người khác đến đây ngắm sao rồi hả?” Rồi nàng trầm mặc: “Khó trách khi Song Phúc thấy chàng thì “phi” một tiếng quay mặt đi, đáng đời chàng!”



“Chuyện không phải như vậy đâu.” Cung Viễn Hoài cười lăn lộn, không ngừng trêu đùa nàng: “Nàng tức giận? Ghen?”



Minh Phỉ trầm mặt không nói lời nào.



Cung Viễn Hòa ôm nàng vào lòng: “Rốt cuộc cũng có ngày nàng ăn dấm vì ta. Chỉ là lần này ăn dấm vớ vẩn rồi.”



Minh Phỉ ngước mắt nhìn hắn: “Là vị Hồng cô nương kia?”



Cung Viễn Hòa nhếch miệng: “Phải, lần đầu tiên ta đi Phủ Minh, chính là nàng ấy đi theo cùng ta, khi đi qua nơi này cũng gặp lúc ban đêm, thuyền của chúng ta đụng phải thuyền của Đặng đại ca. Từ đó về sau, ta nhận thức và kết giao bằng hữu với bọn hắn.” Hắn bận thề, “Về sau, ta chỉ mang một mình nàng đi ngắm sao thôi.”



Minh Phỉ nằm ngửa mặt xuống, bĩu môi: “Còn lâu ta mới để ý. Chàng yêu người nào muốn đưa người ta đi ngắm sao thì dẫn người ấy đi, ta không quan tâm.”



Cung Viễn Hòa xoay người lại: “Thật sự không để ý? Vậy ta có thể thực sự làm sao cũng được? Thật chứ?” Nói rồi làm bộ nhấc chân ra vẻ muốn rời đi, một cánh tay nhẹ nhàng nắm lấy chéo áo của hắn, Minh Phỉ không nhịn được nói: “Đêm hôm khuya khoắc, chàng không ngủ cũng đừng gây phiền ảnh hưởng đến người khác.”



Cung Viễn Hòa nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo của mình, vểnh mép, ánh mắt sáng rỡ nằm xuống ôm lấy nàng: “Ngủ! Ngủ!”



Trước khi chìm vào giấc ngủ say, Minh Phỉ lặng lẽ nghĩ có vẻ bản thân nàng giống trong thời điểm tình yêu cuồng nhiệt.