Hỉ Doanh Môn
Chương 224 : Ức hiếp
Ngày đăng: 15:12 18/04/20
Editor: Cà Rốt Hồng
Minh Phỉ chưa kịp trả lời, Viên Mai Nhi lại nói: "Nghe nói Thái gia các ngươi cùng Thôi gia chúng ta được coi là thân thích? Là thật à? Là dạng thân thích như thế nào? Mau nói với ta, tránh để về sau ta làm trò cười."
Minh Phỉ không tin Viên Mai Nhi không biết quan hệ bảy quẹo tám rẽ này, có câu hỏi này, không phải là muốn chứng minh Thái gia nịnh nọt, nhờ vào đó nâng cao chính bản thân nàng ta sao. Không khỏi cười một tiếng: "Thật ra thì nghiêm chỉnh mà nói không coi là thân thích. Mà là tỷ tỷ ta gả đến Hồ Châu, vừa khéo phu gia có quan hệ với trong nhà Thôi đại nhân thôi."
Viên Mai Nhi cười ha ha: "Xì, hoá ra là họ hàng xa như vậy." Nàng ta cố ý kéo dài ba chữ "Như vậy", nghe vào ý vị sâu xa.
Minh Phỉ tĩnh lặng nói: "Đúng vậy, nếu không phải năm ngoái trên đường đi kinh thành kháp kiến Vương phu nhân qua đời, gia phụ gia mẫu đi phúng viếng, từ trong lời nói tình cờ biết được, cũng sẽ không có lời vừa nói này."
Nghe nhắc tới nguyên phối đã chết của Thôi Mẫn, rốt cuộc trên mặt Viên Mai Nhi có một chút khó chịu cùng hận ý. Nếu không phải gia đạo Viên gia sa sút, nàng ta như thế nào lại luân lạc làm tục huyền (làm vợ kế) cho người ta? Nhưng mà, cho dù như vậy thì như thế nào? Phu quân của các nàng, ai có thể so với nàng ta? Nghĩ đến chỗ này, nàng ta lại nâng cao ngực lên.
Trần Oánh nhìn thấy toàn bộ biến hóa vẻ mặt của nàng ta ở trong mắt, cười nói: "Mai Nhi, nghe nói đại tiểu thư nhà các ngươi thông minh giỏi giang, còn nhỏ tuổi mà có thể đương gia, chắc chắn tương lai ngươi nhất định rất thanh nhàn."
Đây là hợp bầy đến đây đạp chân đau của nàng ta đúng không? Viên Mai Nhi tức giận không ngớt, cười lạnh một tiếng, nhìn Cung Tịnh Kỳ nói: "Tịnh Kỳ muội muội, đã lâu không gặp muội, trong khoảng thời gian này muội bận rộn cái gì? Mặc dù gặp phải những chuyện không may kia, nhưng cũng nên thường xuyên đi ra ngoài một chút mới tốt, cứ luôn phiền muộn, sẽ làm cho người buồn bực hỏng đấy."
Cung Tịnh Kỳ đang cúi đầu nghĩ đến tâm sự của mình, không ngờ mũi nhọn đột nhiên chuyển sang mình, trong chốc lát có chút tim đập loạn nhịp, đợi đến khi nghe rõ lời này, ngay lập tức sắc mặt nhợt nhạt, trong một lúc, lòng muốn chết cũng đều có rồi.
Viên Mai Nhi thấy vẻ mặt xám tro của Cung Tịnh Kỳ, liền cảm thấy một bụng khó chịu trong lòng bỗng nhiên tiêu tán mấy phần. Cố làm ra vẻ vung tay lên, lệnh cho một ma ma ở phía sau nàng ta lấy ra một cái hộp đặt ở trước mặt Chu Thanh: "Thanh tỷ tỷ, tỷ sắp xuất giá, trong tay ta không có gì có đắc giá, chỉ có một đôi trâm ngọc này là vật ta yêu thích, xin tỷ không nên ghét bỏ."
Thiệu Nhị thiếu nãi nãi không dám xung đột trực tiếp với bà bà nàng ta, ngón tay hung hăng chỉ đến trên mặt Tam di nương: "Gia giáo trong phủ chính là như vậy sao? Cái gì mà tiểu thư quan gia, ta nhổ vào! Lẳng lơ không biết xấu hổ."
Tam di nương tức giận đến toàn thân phát run.
Mấy thiếu nãi nãi Thiệu gia có khuyên, cũng có nói mát, xem náo nhiệt, xem thử Thái gia xử lý chuyện này như thế nào.
Minh Phỉ tát lên tay Thiệu Nhị thiếu nãi nãi một cái, đứng ở trước người Tam di nương, cười lạnh nói: "Gia giáo trong phủ thật đáng để cho chúng ta lãnh giáo! Huynh đệ trong nhà khi còn sống, không bỏ ra được một đồng cứu giúp, chỉ biết ức hiếp đệ tức (em dâu), mưu tính gia sản. Đợi đến khi người đã chết, hài cốt chưa lạnh, trước tiên liền vơ vét sạch sẽ vàng bạc nữ trang trong phòng đệ tức, đệ tức chịu đựng ốm đau túc trực bên linh cữu, không có một câu quan tâm, ngược lại lại tát nước dơ lên trên người ta, hủy thanh danh người ta, đây là muốn ép người vào trong chỗ chết ư?"
"Ngươi nói ai hả? Ai vơ vét vàng bạc châu báu trong phòng nàng ta hả? Ai tát nước dơ lên trên người nàng ta hả? Rõ ràng chính là bản thân nàng ta không tuân thủ nữ tắc, quyến rũ......" Lời của Thiệu Nhị thiếu nãi nãi còn chưa dứt, liền bị Minh Phỉ cho một bạt tai giòn giã, không khỏi thét lên một tiếng: "Ngươi dám đánh ta?" Vùng giãy muốn đi phía trước, lại bị Hoa ma ma và Kim Trâm nắm chặt.
"Đánh chính là cái miệng nói hưu nói vượn, ngậm máu phun người ngươi đó! Ngươi nói thử một chút coi, nàng ta làm cái gì? Nếu nói có lý, ta cho ngươi trả cho ta một cái tát này!" Minh Phỉ chắc chắn nàng ta không dám đánh trả lại, xoa xoa tay, nhìn về phía Thiệu Đại nãi nãi, "Thứ lỗi, ta nghe được có người vấy bẩn thanh danh nhà ta, nhất thời nhịn không được, mong rằng Đại nãi nãi tha thứ ta kích động." Biết rõ là Minh Tư cố ý thiết kế lợi dụng các nàng, vì thanh danh Thái gia cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, không thể không thay nàng ta ra mặt.
Thiệu Nhị thiếu nãi nãi nói: "Nàng ta quỳ ở đó bày ra tư thế thùy mị, tề mi lộng nhãn (mặt mày đưa tình), không phải quyến rũ người thì là cái gì?"
Tam di nương đã bình tĩnh trở lại, cười lạnh nói: "Thì ra Tứ cô nãi nãi chúng ta khóc than cho phu quân đã mất của mình lại là bày ra tư thế thùy mị,tề mi lộng nhãn, quyến rũ người. Nghĩ đến tương lai nếu Nhị thiếu gia không còn, Nhị thiếu nãi nãi chỉ cần đi quỳ khóc than, cũng có thể được coi là loại cách nói này."
Thiệu Nhị thiếu nãi nãi vốn không có bắt được sai lầm thực chất nào của Minh Tư, nghe vậy cứng họng, lại không dám động thủ đánh Tam di nương và Minh Phỉ, chỉ đành phải khóc la om sòm: "Ta không sống được nữa rồi, người ta đều đã ức hiếp tới trong nhà rồi!"