Hỉ Doanh Môn
Chương 244 : Đối nghịch
Ngày đăng: 15:13 18/04/20
Editor: Trịnh Phương_
Minh Phỉ cùng Cung Viễn Hòa, Tiết Diệc Thanh bước vào Thương Hàn đường thì người của chi thứ hai, trừ Cung Nhị phu nhân ra, toàn bộ đã đến đông đủ.
Cung Trung Tố nghiêm mặt lạnh lùng, hầm hừ nhìn chằm chằm Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ hành lễ với hắn: "Sao lúc này mới đến? Cả nhà đều phải chờ các ngươi."
Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nói: "Vừa về nhà, thu thập một đổi, lại nán lại đổi một bộ đồ. Thẩm thẩm đâu? Sao lại không thấy nàng?"
Hắn là tự vạch áo cho người xem lưng. Cung Trung Tố lạnh lùng hừ một tiếng: "Thân thể nàng không thoải mái." Cung Nhị phu nhân làm ra chuyện như vậy, vì danh tiếng, hắn tất nhiên không được mang nàng cho quan phủ hoặc hưu thê, nhưng cũng không thể cho nàng ra ngoài tham gia gia yến cùng giỗ tổ.
Cung Viễn Hòa "A" một tiếng, cũng trầm mặt ngồi xuống không nói lời nào. Trong lòng Cung Trung Tố có rất nhiều bực dọc cùng tức giận, có ý muốn phát tác, nhưng khổ nỗi trước mặt Tiết Diệc Thanh hắn lại là không mở được cái miệng, chỉ có thể là giương mắt nhìn không nói lời nào.
Cung Viễn Trật thấy không khí nặng nề, vội hoà giải: "Di nương, thời gian đã không còn sớm, có phải nên mở tiệc rồi không?"
Lý di nương liếc Cung Trung Tố một cái, thấy hắn không tỏ ra phản đối, liền cười nói: "Lập tức, lập tức." Kêu ma ma nha hoàn nhanh chóng sắp xếp bàn, mang thức ăn lên. Di^end/a>nle_qu+yd*on
Trong lúc đợi mở tiệc, Cung Viễn Trật tìm rất nhiều chuyện cười để nói, cố gắng kéo không khí, Minh Phỉ sợ Tiết Diệc Thanh không được tự nhiên, liền chủ động nói chuyện linh tinh vơi hắn, ngay sau đó Cung Viễn Hòa cũng gia nhập vào, đương nhiên Cung Tịnh Kỳ, sau khi Chu di nương chết, biết mình không có hi vọng gả cho Chu Dần mà ủ rũ rất cũng miễn cưỡng lên tinh thần nói đùa vài câu.
Cung Trung Tố chợt hất tay hắn ra, buồn bực nói: "Không ăn! Ăn không vô." Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nói: "Vậy ngài nhớ phải tới dẫn chúng ta đi giỗ tổ, giỗ tổ chính là chuyện lớn không thể trì hoãn. Di nương, làm phiền ngài dặn phòng bếp làm cho lão gia chút thức ăn tốt cho tiêu hóa. Khai tiệc, ăn cơm." Bóng lưng Cung Trung Tố cứng đờ, hung hăng dừng chân một chút, cũng không quay đầu lại mà rời đi. D-đl?q~đ
Cung Viễn Trật còn muốn đi theo, Cung Viễn Hòa lạnh lùng thốt: "Trở lại! Ăn cơm! Ngươi để mọi người phải chờ một mình ngươi sao?" Hắn giơ đũa lên, nhìn đám người Cung Nghiên Bích cười rực rỡ: "Các ngươi cũng không đói?"
Cung Viễn Trật nhanh chóng trở lại, ngồi xuống bên cạnh Cung Viễn Hòa, phối hợp cầm đũa lên, vùi đầu gian khổ ăn cơm. Đám người còn lại thấy thế, cũng nhấc đũa lên bắt đầu động.
Tiết Diệc Thanh mím môi, buồn cười lại không dám cười, chỉ có thể cúi đầu len lén nháy mắt với Minh Phỉ, làm mặt quỷ, vừa lúc bị Cung Viễn Hòa nhìn thấy, Cung Viễn Hòa nhịn không được bất cười một tiếng. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Cung Viễn Trật nhân cơ hội hỏi hắn: "Ca, nói một chút chuyện trong kinh cho chúng ta nghe được không?"
Lý di nương làm cho Cung Trung Tố một chiếc bánh ngọt, tự mình mang vào trong nhà, thấy Cung Trung Tố nằm nghiêng trên giường, đưa lưng về phía nàng, chăn cũng không đắp, không khỏi thở dài một hơi, đi tới đắp chăn cho hắn, dịu dàng nói: "Lão gia, ngài tốt xấu cũng nên ăn một chút gì chứ?"
Cung Trung Tố không động, một hồi lâu sau mới buồn buồn nói: "Không ăn, để ta đói chết cũng được. Đói chết thì nghịch tử đó liền vui mừng."
Lý di nương trầm mặc chốc lát, nhỏ giọng nói: "Ngài thật sự chết, tỳ thiếp phải làm thế nào?"
Cung Trung Tố không lên tiếng, nghe tiếng náo nhiệt ở bên ngoài, giống như hắn có hay không có ở đó cũng không sao, nước mắt không khỏi chảy xuống, len lén xoa lưng Lý di nương, oán hận mà nói: "Lão tử nuôi một đám bạch nhãn lang (*)!"
(*) Bạch nhãn lạch (sói mắt trắng): Ý chỉ những kẻ vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát.