Hỉ Doanh Môn

Chương 255 : Hóa giải

Ngày đăng: 15:13 18/04/20


Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn



Kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến, Minh Phỉ âm thầm suy nghĩ, xem ra hôm nay Viên Mai Nhi không sinh ra chút chuyện thì sẽ không từ bỏ ý đồ. Sống ở đâu thì yên ở đấy, tránh cũng tránh không thoát, không bằng binh đến tướng chắn. Dù sao ở đây cũng yên tĩnh, cho dù có hơi xung đột nhỏ một chút, cũng không sợ.



Minh Phỉ nhanh chóng phân tích, trong miệng Viên Mai Nhi gọi biểu muội, nếu mình thuận theo gọi nàng ta là biểu tẩu, lấy tính tình của nàng ta thế nào cũng sẽ giống như lần trước châm chọc mình nịnh nọt; nếu không thuận theo nàng ta, thế nào nàng ta cũng sẽ nói mình không biết đối nhân xử thế, cố ra vẻ thanh cao, làm bộ làm tịch.



Đám phụ nhân cùng Viên Mai Nhi tới, phẩm cấp đều cao hơn mình, số tuổi cũng lớn hơn mình, có thể lẫn vào cho tới bây giờ, cũng đều không khinh cuồng không biết tự trọng giống như Viên Mai Nhi. Dù là có, đó cũng là số rất ít. Sở dĩ bọn họ đi theo Viên Mai Nhi tới nơi này, hơn phân nửa là nghe Viên Mai Nhi nói mình cái gì đó, sau đó đi theo, xem kịch vui.



Chưa chắc bọn họ sẽ giúp Viên Mai Nhi giẫm đạp mình, nhưng từ đầu đến cuối Viên Mai Nhi cùng đi với bọn họ, mức độ đại biểu cho thể diện quan phu nhân ở Phủ Minh rất lớn, nếu như mình đường đột làm tổn hại tình cảm với Viên Mai Nhi quá mức, sẽ dẫn đến tập thể bọn họ phản cảm, làm cho bọn họ cảm thấy thê tử của một viên quan Thất Phẩm nho nhỏ ở Thủy Thành Phủ tới như mình xem thường bọn họ, công nhiên khiêu khích, từ đó liên hợp lại đả kích mình.



Vì vậy, phải làm cho đám quan phu nhân này rảnh rỗi nhàm chán không cần tùy ý chìa tay chõ mõm vào, ngoan ngoãn ở một bên xem náo nhiệt. Nghĩ đến chỗ này, Minh Phỉ quyết định yếu thế trước, làm người nịnh nọt một lần này, để xem Viên Mai Nhi làm thế nào ức hiếp "Biểu muội" nàng, quan sát tình hình quân địch một phen rồi tính tiếp. Minh Phỉ lập tức khẽ mỉm cười, tự nhiên hào phóng phúc lễ với Viên Mai Nhi: "Biểu tẩu vạn phúc, ta còn nói chờ sau này tẩu rãnh rỗi, ta sẽ tới chào hỏi tẩu, ai ngờ vậy mà tẩu đã tìm tới, ngược lại là ta không phải." Vừa cười vừa chào hỏi với mấy vị quan phu nhân khác: "Không biết mấy vị phu nhân xưng hô như thế nào, Cung Thái thị nơi này có lễ rồi." Cười hì hì mời mọi người nhập tọa. Viên Mai Nhi thấy thái độ nàng hòa khí cung kính, cho rằng nàng sợ, liền hất cái cằm lên, cho mấy phụ nhân một ánh mắt "Xem đi, ta nói không sai chứ", giả vờ cùng mấy người Hình phụ nhân kia nhún nhường một phen, xem như việc nhân đức không nhường ai ngồi xuống ghế ngồi ở chính giữa, cười nói: "Biểu muội, ta lại không nhớ rõ, thân thích này của chúng ta là loại thân thích gì? Ta vào cửa Thôi gia lâu như vậy, quả thực là không biết rõ các ngươi cùng chúng ta được coi là thân thích gì. Ta hỏi lão thái thái chúng ta, lão nhân gia bà ngồi suy nghĩ cả buổi, nhưng lại nói nghĩ không ra! Còn lôi kéo ta, để cho ta có cơ hội nhất định phải hỏi ngươi, rốt cuộc chúng ta có thân thích gì." Mấy câu nói của nàng ta hiển nhiên ám chỉ Minh Phỉ như một thằng hề gấp gáp vẽ loạn làm thân cùng Thôi gia. Mấy phụ nhân kia theo thứ tự ngồi xuống, vẻ mặt khác nhau quan sát Minh Phỉ từ trên xuống dưới, hoặc là xem thường khinh khi, hoặc là xem kịch vui, hoặc là ẩn chứa hưng phấn, xem thử Minh Phỉ trả lời thế nào. Trong đó có một phụ nhân mập mạp cười nói: "Nhà chúng ta cũng có rất nhiều thân thích như vậy, ta cũng thường không làm rõ được quan hệ trong này."
Giờ phút này Viên Mai Nhi đang chờ Minh Phỉ thẹn quá thành giận, phẩy tay áo bỏ đi, hoặc là xấu hổ rơi lệ. Nếu chuyện đã nói đến mức này, phủ nhận cũng không được, Minh Phỉ lạnh lùng cười cười, nhìn Viên Mai Nhi nói: "Thì ra là biểu tẩu còn nhớ chuyện này, ta còn tưởng rằng tẩu thật sự đã quên. Nhớ năm đó, muội muội này của ta không hiểu chuyện, không biết khiêm nhường, lại nhẹ dạ cả tin lời của người khác. Nhưng nếu nàng không đúng thì mọi việc cũng tranh không được thượng phong, không đắc tội với người, cũng không đến nổi bị người ta lừa gạt đi xem cái gì mà mai vàng cái gì mà cá chép vàng nặng chín cân, càng sẽ không bị người lừa gạt xúi giục cho nha hoàn ma ma bên cạnh rời khỏi, đẩy tới nơi lạnh lẽo trong vườn, lấy thân ốm yếu bệnh tật chịu đựng băng tuyết giá lạnh, từ đó gặp phải cái vườn bởi vì quý phủ không có chăm sóc tốt này, bước vào là không muốn làm phiền người khác, lại bị ác đồ hù dọa, vừa sợ vừa hoảng, ngất đi, suýt nữa bỏ mạng, từ đó lầm cả đời."



Từ gian tình đột nhiên lại biến thành âm mưu quỷ kế? Nghe ý này, hình như là Thái Tứ Tiểu Thư này bình thường là người không cẩn thận đắc tội người, bị người ở trong nhà mình ác độc tính toán? Trong mắt mấy vị phụ nhân dự thính dấy lên ngọn lửa bát quái hừng hực, càng nghe càng có tư vị.



"Chuyện rõ ràng không phải như thế." Viên Mai Nhi chợt đứng lên.



Minh Phỉ chậm rãi nói: "Biểu tẩu tẩu đừng vội, ngồi xuống từ từ nói, tẩu nói là như thế nào đây?" Viên Mai Nhi nói phân nửa chân tướng, là Minh Tư mang tâm không tốt nhưng Thiệu Ngũ là được Viên gia cho vào, cái này cũng không sai, nàng chẳng qua là nói một nửa kia của chân tướng, lại học Viên Mai Nhi thiết lập một chút huyền nghi trong đó mà thôi.



Viên Mai Nhi do dự, nói đến chân tướng sự thật, tất nhiên phải kéo tới Viên Tam, nàng ta không nỡ. Nghĩ đến Viên Tam, nàng ta tức giận nhìn chằm chằm Minh Phỉ, cái thứ tiểu nhân ăn nói lung tung này!