Hỉ Doanh Môn
Chương 264 : Dặn dò (2)
Ngày đăng: 15:13 18/04/20
Edit: hoada
Trời còn chưa sáng rõ, thấy Cung Viễn Hòa đã ăn điểm tâm xong, Minh Phỉ liền lấy nước trà súc miệng đưa tận tay hắn nói: “Chàng đừng cố sức quá, đừng để mình mệt nhọc.”
Cung Viễn Hòa gật đầu: “Sau khi làm xong việc ta sẽ trở lại, nàng ở nhà mọi chuyện nên cẩn thận một chút. Buổi tối, nếu cảm thấy tịch mịch thì cho người đón Trần Oánh đến ở cùng nàng cho vui.”
Minh Phỉ cười gật đầu: “Ta biết rồi.”
Hoa ma ma đến hành lễ: “Đại gia, xe ngựa đã chuẩn bị tốt rồi, biểu tiểu thư tới từ giã đại nãi nãi.”
Đặng Cửu một thân trang phục trắng, trên khuôn mặt thon gầy ẩn chứa nét kiên nghị, nàng bế Sơn Nhi từ tay Lưu ma ma đưa tới cho Hoa ma ma, sau đó khẽ vén áo thi lễ với Minh Phỉ thật sâu nói: “Đệ muội, Sơn Nhi đành nhờ muội rồi.”
Minh Phỉ thấy nàng như vậy cũng vội trả lễ: “Cửu tỷ đừng khách sáo, ta sẽ chiếu cố tốt cho Sơn Nhi, tỷ yên tâm đi.”
Cung Viễn Hòa đứng lên: “Chúng ta đi thôi.”
Vốn Lưu ma ma đã đi tới ngoài cửa rồi nhưng vẫn quay lại khẩn cầu: “Tiểu thư, tiểu thư, không biết khi Sơn Nhi tỉnh lại không thấy hai chúng ta có khóc hay náo không? Nếu không, ngài để Đái Phương ma ma và Từ ma ma đi cùng, nô tỳ lưu lại giúp đỡ đại nãi nãi chăm sóc Sơn Nhi.”
Đặng Cửu đột nhiên quay đầu lại, nét mặt âm trầm nói: “Chừng nào thì đến phiên ngươi dám an bài mọi chuyện cho ta chứ?”
Lưu ma ma thấy nàng như vậy thì kinh hãi, vừa uất ức vừa khổ sở cúi thấp đầu: “Nô tài không dám.”
Đặng Cửu bước nhanh về phía trước, Lưu ma ma chần chờ một chút rồi liếc nhìn Minh Phỉ, rồi nhìn sang Cung Viễn Hòa, cuối cùng đành nghiêng đầu đuổi theo.
Minh Phỉ vỗ vỗ nhẹ tay bà trấn an: “Di nương không cần khẩn trương. Đợi lát nữa ngài ngồi bên cạnh ta nghe nói chuyện là được, ta tự biết có chừng mực mà.”
Tam di nương còn muốn khuyên nữa song cuối cùng thì thở dài, nắm khuỷu tay Minh Phỉ: “Ngươi phải nghe lời Tiết tổng quản nói, nếu có gì không đúng sẽ để Tiết tổng quan ở bên giải vây, đừng cậy mạnh.”
Minh Phỉ gật đầu cười: “Ta biết rồi, chúng ta đi thôi, để khách nhân chờ quá lâu sẽ không tốt.”
Mấy người đến phòng khách, chỉ thấy Song Thọ đứng chắp tay sau lưng đang phiền não đi qua đi lại trong đại sảnh, nghe tiếng bước chân, vội quay đầu lại, thấy Minh Phỉ thì ôm quyền hành lễ: “Đệ muội.” Nhìn thấy Tam di nương đứng bên cạnh Minh Phỉ thì khẽ nhíu mày hỏi: “Xin hỏi vị phu nhân này là…?”
Minh Phỉ đáp lễ lại hắn, phân chủ khách rồi ngồi xuống cười nói: “Đây là di nương nhà mẹ đẻ ta, hôm nay vừa đúng lúc sang đây thăm ta. Cũng may nhờ có nàng ở đây, nếu không cận thân không tiện gặp mặt Thọ gia rồi.”
Song Thọ nghe vậy còn muốn nói xin mời những người khác lui xuống liền nuốt lại, nói: “Ta đến đây là có chuyện quan trọng muốn nhờ đệ muội làm hộ, chuyện này không tiện để người khác nghe, đệ muội xem, nếu như di phu nhân thấy không tiện thì ta đành nói.” Nói rồi quét ánh mắt sang Tiết Minh Qúy và Hoa ma ma.
Minh Phỉ nói: “Không ngại, bọn họ đều là những người mà ta và đại gia rất tin tưởng. Có gì xin mời Thọ gia ngài nói thẳng.”
“Ta muốn thỉnh cầu một điều, kính xin đại nãi nãi thành toàn.” Song Thọ mím mím môi đột nhiên đứng dậy chắp tay xá một cái rồi quỳ xuống trước Minh Phỉ.
“Thọ gia ngài đây là muốn làm gì vậy?” Minh Phỉ sợ hãi nhanh chóng đứng lên tránh ra kêu Tiết Minh Qúy: “Tiết tổng quản, mau đỡ Thọ gia dậy.”
Đầu Tiết Minh Qúy đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên kéo Song Thọ đứng dậy, luôn miệng nói: “Thọ gia ngài đây là muốn làm gì vậy? Đã dọa nãi nãi chúng ta sợ hãi rồi. Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng như vậy. Ngài cũng biết đại gia rồi, nếu có thể làm gì giúp ngài thì nhất định sẽ làm, không cần phải như vậy.”
“Ta tự có đạo lý của ta. Không cần ngươi nhiều lời.” Song Thọ vung hai cánh tay lên đẩy Tiết Minh Qúy lảo đảo, liên tiếp lui về sau mấy bước, Hoa ma ma vội vàng đi tới đỡ mới có thể đứng vững vàng được.
Tam di nương hoảng sợ, gắt gao nắm chặt tay Minh Phỉ, nhìn sang Song Thọ rồi nhìn sang Hoa ma ma, ý bảo Hoa ma ma nhanh chóng gọi thêm mấy người nữa đi vào. Minh Phỉ trầm mặt không vui nói: “Thọ gia, ta là một phụ nhân gia không có kiến thức nhưng cũng biết ngài đây cũng không phải là thật lòng cầu xin ta. Từ nhỏ đến lớn, ta đã nghe qua cũng không có nghe nói có người nào đến nhà, không biết có yêu cầu gì liền cứng rắn quỳ xuống ép chủ nhà đồng ý, không biết đây là phương thức cầu xin người như thế nào lạ vậy?”