Hỉ Doanh Môn
Chương 269 : Tức giận (1)
Ngày đăng: 15:13 18/04/20
Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Đặng Cửu suy tính không phải không có lý, sau khi xảy ra chuyện khó xử như vậy, người trong nhà khó tránh khỏi sẽ dùng ánh mắt kỳ quái đối đãi nàng ta và Sơn Nhi, ngay cả chung đụng giữa nàng ta và Cung Viễn Hòa, Minh Phỉ, cũng khó tránh khỏi lúng túng. Cho nên tạm thời dọn ra ngoài để tránh tị hiềm, hóa giải lúng túng một chút là sáng suốt.
Thế nhưng, Minh Phỉ không tin lời nói của Đặng Cửu. Hôm qua thái độ của Song Thọ như vậy, rõ ràng là muốn Đặng Cửu vào Cung gia ở lâu dài, làm sao có thể nói sớm đã chuẩn bị chỗ ở cho nàng ta được? Cho dù thật sự muốn đi, cũng không cần thiết phải chật vật vội vàng như vậy, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cũng làm cho người ta áy náy. Nhưng nếu như trực tiếp vạch trần nàng ta, nhất định nàng ta cũng lúng túng.
Nghĩ đến chỗ này, Minh Phỉ cười nói: "Không biết Thọ gia mướn viện tử ở chỗ nào? Phòng ốc, sân viện được xây dựng ra sao? Các tỷ một nữ hài tử, một đứa bé, cũng không thể qua loa. Một đấng mày râu như ngài ấy, nhất định sẽ có chỗ nghĩ đến không chu toàn. Hiện nay sắc trời còn sớm, không bằng ta theo các tỷ đi qua xem một chút thử xem còn cần cái gì, liền trực tiếp mang từ trong nhà đến, bố trí dọn dẹp phòng cho các tỷ lần nữa."
"Không cần làm phiền đệ muội, Lưu ma ma đã đi thu thập." Đặng Cửu nghe vậy, có chút luống cuống. Song Thọ thật sự có chỗ ở ở Thủy Thành Phủ, thế nhưng chỗ đó người đến người đi, quả thật không thích hợp cho nàng ta cùng Sơn Nhi ở. Nàng ta vốn đã tính toán, ở Thủy Thành Phủ đợi sau khi đám người Đặng Quan qua bốn mươi chín ngày, sẽ dẫn theo Sơn Nhi đi xa, cũng không định mua thêm nhà cửa ở chỗ này, lại nói, nàng ta cũng không có dư tiền mua. Cho nên chỗ nàng ta muốn đi, vốn là khách điếm, sở dĩ thỉnh cầu Minh Phỉ để người đưa nàng ta đi, chẳng qua là vì để cho Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa an tâm mà thôi.
Minh Phỉ thấy nàng ta từ chối, đứng dậy cười nói: "Coi như không cần đồ trong nhà ta, thì cũng cho ta đi theo xem một chút, thuận tiện về sau ta đi thăm tỷ và Sơn Nhi, nếu tỷ tỷ đã chuẩn bị xong hết, cũng không thể không cho chúng ta đi thăm các tỷ chứ?"
Đặng Cửu thấy chỗ đó của Song Thọ, Minh Phỉ chỉ cần vừa đi xem một chút sẽ lộ tẩy. Vì thế bèn mượn cớ từ chối, một lát lại nói Cung Viễn Hòa đường xa trở lại, Minh Phỉ hẳn nên cùng hắn đoàn tụ thật tốt, một lát lại kéo tới Minh Phỉ quản gia cực nhọc, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.
Minh Phỉ đợi nàng ta không tìm được cớ có thể nói nữa, rồi chân thành nói: "Cửu tỷ, ta biết tỷ là nữ tử có cốt khí, có trách nhiệm, cũng biết tỷ không thích thiếu nhân tình của người ta. Nhưng tỷ phải tin tưởng, ta thật lòng muốn giúp tỷ và Sơn Nhi, cũng thật lòng kính trọng tỷ. Trước tiên tỷ hãy nghe ta nói hết suy nghĩ của ta, rồi tỷ quyết định tiếp nhận hay không tiếp nhận, nếu sau khi nghe xong tỷ vẫn cảm thấy bất an, ta cũng không miễn cưỡng tỷ."
Đặng Cửu khẽ thở dài một cái, cười khổ nói: "Đệ muội muội nói đi."
Minh Phỉ vội kéo Đặng Cửu lại, nhỏ giọng nói: "Xem tỷ kìa, lại nữa rồi! Trẻ con chơi đùa, đây tính là cái gì? Như tỷ vậy chỉ biết dọa nó dẫn đến nó càng sợ tỷ, cách tỷ càng xa, mau dỗ dành nó." Đứa trẻ lớn lên dưới áp lực mạnh, không phản nghịch thì chính là nhu nhược.
Đặng Cửu trầm mặc chốc lát, nặn ra một nụ cười nói: "Sơn Nhi, thúc thúc dèo con sẽ mệt, con tạ ơn thúc thúc rồi chưa?"
Sơn Nhi khéo léo nói: "Tạ ơn thúc thúc." Rồi lại sợ hãi quan sát vẻ mặt của Đặng Cửu, không xác định có phải nàng không mắng mình hay không.
Đặng Cửu nhìn bộ dạng kia của nó, nghĩ đến huynh trưởng đã mất, trong lòng không khỏi đau lớn, vẻ mặt cũng kìm lòng không đặng mềm nhũn ra, yêu thương sờ chân của Sơn Nhi. Lúc này Sơn Nhi làm một chuyện làm người ta giật mình, nó nhìn chằm chằm Đặng Cửu một hồi, đột nhiên đưa tay muốn Đặng Cửu ôm, sau khi được Đặng Cửu ôm vào trong ngực, nâng tay nhỏ bé mập mạp lên vỗ nhè nhẹ lên đầu vai của Đặng Cửu, nói: "Cô cô ngoan!"
Vành mắt Đặng Cửu trong nháy mắt đỏ lên, kéo nó vào trong ngực ôm thật chặt, dịu dàng nói: "Sơn Nhi ngoan, sau này cô cô sẽ không mắng con nữa."
Suy cho cùng cũng là huyết mạch tình thâm, Minh Phỉ ở một bên nhìn, có chút ngẩn ra. Nàng cảm thấy, lúc này nàng và Cung Viễn Hòa đều nên tránh ra, để cho Đặng Cửu và Sơn Nhi một mình chung đụng mới thỏa đáng nhất. Nàng vừa nghĩ đến, Đặng Cửu đã nói: "Ta muốn tự mình mang Sơn Nhi đi một chút."
Cung Viễn Hòa nhếch miệng cười một tiếng, vội vàng nói: "Phải, cần phải vậy."
Minh Phỉ cười nói: "Nhớ buổi tối cùng nhau ăn cơm."
Đặng Cửu và Sơn Nhi mới vừa đi xa, Minh Phỉ đen mặt lại xoay người rời đi. Cung Viễn Hòa sờ đầu một cái, ra hiệu đám người Đan Hà lui ra, bản thân mình sải bước đuổi theo.