Hỉ Doanh Môn
Chương 272 : Say rượu sinh chuyện
Ngày đăng: 15:13 18/04/20
Edit: hoada
Ngày hôm sau chính là ngày chính thức hạ táng Chu di nương.
Nhìn thấy cuối cùng Chu di nương cũng chính thức được hạ táng ở nghĩa địa Cung gia thì Cung Nghiên Bích và Cung Viễn Khoa cũng nặng nề thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Quách Hoài qua loa chào hỏi sau đó tìm cớ đi dạo xung quanh. Cung Nghiên Bích thấy vậy có chút khổ sở nhẹ giọng an ủi: “Tam đệ, đừng trách hắn, trong cảm nhận của hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ di nương là mẹ vợ cả.”
Đâu phải chỉ có một mình Quách Hoài cảm nhận như vậy không đâu mà tất cả mọi người xung quanh đều như thế cả. Cung Viễn Khoa nhìn Quách Hoài từ xa nhẹ nhàng nói: “Đệ không trách hắn. Nhưng hắn đối đãi với nhị tỷ như thế nào?”
Cung Nghiên Bích khẽ mỉm cười: “Sau khi hắn uống say, tính khí hắn không phải rất tốt nhưng ta đã tìm được cách trị hắn rồi.” Không phải chỉ cần nhẫn nại thôi sao? Tình cảnh hiện giờ của nàng vẫn còn thoải mái hơn so với trước kia nhiều, như vậy thì nàng còn cần quan tâm làm gì? Cứ mặc kệ hắn uống đi… không cần khuyên giải, hễ hắn say thì nàng né tránh, mặc kệ cho hắn nằm ngủ trên đất, sau đó tỉnh dậy là được, nếu bị bệnh thì nàng dịu dàng chăm sóc hắn là được, có cái gì to tát đâu.
Cung Viễn Khoa nhíu mày nhìn nàng: “Thật sự như vậy? Nhị tỷ sẽ không lừa ta chứ?”
Cung Nghiên Bích cười nói: “Nếu như ta muốn lừa đệ thì sẽ nói với ngươi là hắn đối xử với ta rất tốt rồi, nhất định sẽ không nói như thế này cho đệ nghe đâu.”
Cung Viễn Khoa trầm mặc trong chốc lát: “Từ trước đến nay, nhị tỷ đều rất thông minh. Sẽ không có chuyện gì có thể làm khó được nhị tỷ đâu phải không?”
“Đương nhiên rồi! Nhất định chúng ta phải cùng nhau sống thật tốt, phải sống thật tốt hơn bọn họ mới được! Khó khăn bây giờ chỉ là tạm thời thôi!” Cung Nghiên Bích kiên định gật đầu nhẹ giọng nói: “Tam đệ, ta đã nói chuyện với tỷ phu ngươi rồi, để cho hắn tìm cách để ngươi rời đi, ngươi sẽ theo chúng ta đến Phủ Minh chứ?”
Đầu Cung Nghiên Bích đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng trên mặt vẫn cười nhẹ như nước mùa xuân: “Không sao đâu, hắn sẽ phân rõ nặng nhẹ, có công sự trong người thì hắn sẽ không giống như vậy.”
Cung Viễn Khoa thở dài: “Lúc có công sự trong người sẽ không giống như vậy, còn lúc bình thường không phải hắn không thể khắc chế năng lực của bản thân sao? Vậy vì sao hôm nay không tiết chế được?”
Cung Nghiên Bích buồn buồn nói: “Ta cũng không biết, mỗi lần hắn tỉnh rượu ta cũng khuyên hắn, hắn luôn nói được, như hôm nay, thật may mắn là dù hắn say cũng không làm chuyện gì quá giới hạn.”
“Như vậy thì tốt.” Cung Viễn Khoa săn sóc thay nàng đỡ Quách Hoài lên giường, sau đó phân phó phòng bếp nấu canh giải rượu đưa đến rồi mới rời đi.
Đợi sau khi nha hoàn mang nước rửa mặt đến, Cung Nghiên Bích cẩn thận khép cửa lại, cầm bát canh giải rượu đổ vào chậu hoa rồi nhàn nhạt liếc Quách Hoài đang nằm trên giường ngáy như sấm, bình tĩnh tự nhiên rửa mặt mũi sạch sẽ, ôm chăn gối rồi nằm xuống bên giường, chỉ một lát là chìm vào giấc ngủ say. Trong mộng, nàng nhìn thấy một bóng áo trắng như tuyết xuất trần nhìn nàng rất trầm tĩnh.
Sáng sớm, nghe tiếng chim hót, tiếng ngáy của Quách Hoài đã dần nhỏ xuống, đây là dấu hiệu hắn đã tỉnh rượu, Cung Nghiên Bích lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt lẳng lặng nghĩ, dù có thế nào thì bây giờ nàng cũng danh chính ngôn thuận là phu nhân quan thất phẩm, lúc này nàng chỉ cần có một đứa con trai, sau đó, sẽ đứng vững ở Quách gia mà người Quách gia cũng sẽ không động được nàng.
Vì vậy nàng đứng lên đi ra ngoài lấy nước lạnh cẩn thận lau rửa thân thể cho Quách Hoài, trơ mắt nhìn Quách Hoài bị nước lạnh kích thích đến tỉnh táo, mới mở mắt ra nhìn nàng như có như không tràn đầy dục vọng, dưới hạ thân, cờ xí cũng bắt đầu giương lên. Nàng hơi cười cười cởi áo lụa đỏ sậm ra để mặc cho nó nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ta thân hình thanh xuân uyển chuyển, mềm mại.
Hầu kết Quách Hoài lên xuống không ngừng, đưa hai cánh tay tráng kiện có lực kéo nàng xuống giường rồi hồng hộc thở đè lên. Cung Nghiên Bích giả vờ uốn éo như chống cự nhưng lại nở nụ cười duyên dáng: “Cái người đáng ghét này, suốt ngày chỉ nhớ đến rượu, không thể làm cho thiếp cao hứng một chút được sao?”
“Ta sẽ làm cho nàng cao hứng.” Quách Hoài hung hăng dùng môi che lại môi nàng. Cung Nghiên Bích khép mắt hưởng thụ, lúc dục sinh dục tử cũng vẫn không quên lẩm bẩm: “Nhi tử, nhi tử…”