Hỉ Doanh Môn

Chương 274 : An khang

Ngày đăng: 15:13 18/04/20


Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn



Nháy mắt đã tới ngày mười chín tháng ba đó, Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ sáng tinh mơ đã đến sát vách, chuẩn bị tiễn Cung Trung Tố đi ra ngoài.



Bị buộc ở trong căn nhà nhỏ bé đã lâu, khó lắm mới có cơ hội đi ra ngoài, mặc dù Cung Trung Tố rất kích động, nhưng vẫn có chút không vui. Không phải Minh Phỉ chuẩn bị trang phục cho ông ta không ngăn nắp, cũng không phải là chuẩn bị lễ vật cho ông ta không tốt, mà là Cung Viễn Hòa lựa chọn hai vị quản sự đi theo ông ta rất tài giỏi.



Hai vị quản sự tài giỏi này, một người nắm giữ chưởng quản tài chánh của ông ta, một người đã lên kế hoạch an bài kỹ càng tất cả hành trình của ông ta. Ông ta cũng không biết rốt cuộc Cung Viễn Hòa cho ông ta bao nhiêu bạc dùng cho xuất hành, hỏi Cung Viễn Hòa, Cung Viễn Hòa chỉ nhàn nhạt nói: "Người cứ yên tâm, con đều sắp xếp xong xuôi. Có chuyện gì chỉ cần phân phó bọn họ đi làm, đều là người rất có năng lực vô cùng trung thành. Nếu bọn họ không hiếu kính người, thì cứ viết thơ về nói với con." Hỏi Vương quản sự kia, Vương quản sự này thật thà cười, bảo ông ta yên tâm, nhất định sẽ phục vụ ông ta thật tốt, lại không chịu nói thật.



Cung Trung Tố dựng râu, đây cũng thật quá đáng rồi? Đâu ra hạ nhân quản bạc thay chủ tử chứ? Ông ta có ý định mượn cơ hội ém một chút bạc tới trợ giúp Nhị phòng, nếu bản thân ông ta nắm bạc trong tay, lúc nào dùng hết còn không phải chỉ là một câu nói của ông ta sao, ở nửa đường bảo người mang thư về hỏi Cung Viễn Hòa muốn bạc, với tình hình đó, nhất cử nhất động đều ở trong mắt người khác, còn thế nào không đạt được mục đích? Vì vậy tìm rất nhiều lời mà nói, Cung Viễn Hòa chỉ là gặp chiêu phá chiêu, không vội không nóng nãi ngăn chặn trả lại cho ông ta: "Đâu ra Lão Thái Gia còn mang theo tiền trên người? Đều là bọn hạ nhân hầu hạ chứ."



Cung Trung Tố không còn lời nào để nói, chỉ có thể nhìn đánh giá Vương quản sự trông nom tiền một cái, âm thầm hạ quyết tâm, ông ta mới không mặc kệ, vừa lên thuyền liền trưng lên uy phong Lão Thái Gia, lấy lại quyền lực tài chính vào trong tay.



Minh Phỉ xem nét mặt của ông ta vào trong mắt, lặng lẽ nói với Cung Viễn Hòa: "Công công mất hứng. Ông ta cả đời làm chủ, vào lúc này ra cửa phải đến đòi hạ nhân tiền dùng, trong lòng nhất định rất không thoải mái, chỉ sợ ra cửa sẽ muốn thu thập Vương quản sự."



Cung Viễn Hòa cười nhạt: "Nếu cái gì cũng phải theo ông ta, nửa đường nhất định sẽ tìm người gửi thư về hỏi ta muốn bạc. Vương quản sự là một người tính tình bướng bỉnh, khế ước bán thân lại không có ở trong tay ông ta, vô luận ông ta đánh mắng uy hiếp thế nào cũng sẽ không theo ý ông ta." Hiện tại hắn đưa ra một nguyên tắc thế này, nên cho một đồng cũng không thể thiếu, không nên cho một đồng cũng không thể cho.




Nhà Tiết Minh Quý lòng tràn đầy vui mừng lui ra.



Hai bên cũng không có ý kiến gì lớn, rất nhanh liền bàn định hôn kỳ của Hàn Minh và Tử Lăng vào tháng năm, La Triêu Định và Đan Hà vào tháng tám. Buổi chiều Cung Viễn Hòa trở về, cau mày nói: "Sao quyết định vội vã như vậy? Tại sao không thương lượng trước với ta một chút?"



Sao hắn đột nhiên quản tới chuyện này? Minh Phỉ kinh ngạc: "Vốn đã nói làm xong chuyện này trong năm nay, sớm muộn gì cũng phải gả, bọn họ lại xem ngày tốt trước rồi, ta liền làm chủ thôi."



"Tử Lăng còn chưa tính, dù sao bình thường nàng cũng không dùng nàng ta cái gì, gả sớm gả muộn cũng không sao cả, nhưng Đan Hà thì khác biệt." Cung Viễn Hòa nói: "Hiện giờ bên cạnh nàng cũng chỉ còn lại nàng ta và Hoa ma ma, Kim Trâm đắc lực một chút. Hoa ma ma bình thường phải trông nom việc lớn việc nhỏ trong nhà, Kim Trâm còn phải phụ trách dạy dỗ các tiểu nha hoàn, mọi người đều bận rộn, rời xa nàng sao được! Tuổi tác lớn hơn, xuất giá muộn hơn nàng ta còn nhiều mà, ngày mai ta sẽ cho người đi nói với La gia, để cho nhà bọn họ đẩy tới mùa xuân sang năm!"



Nam nhân ích kỷ, hắn chỉ nghĩ lão bà hắn sắp sanh con, bên cạnh không ai chiếu cố, liền một lòng muốn để lại Đan Hà ứng phó nhu cầu bức thiết, cũng không quản trong lòng cô nương người ta uất ức thế nào. Minh Phỉ không khỏi cười khổ, tiến lên cầm tay của hắn, dịu dàng nói: "Ta biết chàng thương ta, nhưng chúng ta không thể nói một đằng làm một nẻo. Bên cạnh ta có nhiều người như vậy, lại nói nàng gả cho người cũng như nhau có thể trở về chăm sóc ta mà." Thấy Cung Viễn Hòa cau mày không nói lời nào, nàng dứt khoát kéo tay hắn đến trên bụng của nàng, nhỏ giọng nói: "Ngay trước mặt con chúng ta, chúng ta phải làm gương tốt, làm người có chữ tín, nhé?"



"Nó hiểu được cái gì!" Cung Viễn Hòa bất đắc dĩ nói: "Tùy nàng vậy, đến lúc đó đừng oán trách bên cạnh không có người hầu hạ vừa ý."



"Làm sao lại như vậy được?" Minh Phỉ vui vẻ ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Hôm nay ta đi thăm Tam di nương, bà ấy đề nghị chúng ta chia phòng đấy. Ta thấy mấy ngày nay chàng chịu đựng khó khăn, không bằng tách ra sẽ tốt hơn một chút, chàng thấy thế nào?"