Hỉ Doanh Môn

Chương 276 : Cháy (hai)

Ngày đăng: 15:13 18/04/20


Edit: Um-um



Minh Phỉ vội vàng sai gã sai vặt ở phía sau nàng mang hai con chó lớn đến trông coi cẩn thận cửa chính, thần sắc nghiêm túc dặn dò: “Nếu ngươi thấy có ai đó khả nghi thì thả chó ra! Đừng sợ đắc tội với người, chuyện gì xảy ra có ta gánh vác.”



Hoa ma ma do dự nói: “Nãi nãi làm vậy sẽ đắc tội người khác đấy.” Vì chi thứ hai mà đắc tội láng giềng xung quanh thật không đáng giá tí nào. 



Minh Phỉ nhỏ giọng: “Thừa dịp cháy nhà hôi của là số ít, chưa kể tà không thể thắng chính. Nếu họ thật sự tham gia, ta cũng không quan tâm, ở bên cạnh xem họ diễn trò cười. Sau này Cung gia cũng đừng nghĩ đặt chân ở đây nữa.”



Hoa ma ma không dám nhiều lời, cùng với Kim Trâm mỗi người một bên cẩn thận đỡ Minh Phỉ, né tránh đám người đang vào ra loạn xạ, từ từ men theo ánh lửa mà đi tới. 



Đúng là lửa ở An Nhàn đường đã cháy xong. Tiết Minh Quý đang ở phía trước chỉ huy chữa cháy cửa hàng, lính cứu hỏa đã đến, sẽ mau chóng khống chế tình hình, thế lửa không có lan ra xung quanh nhưng An Nhàn đường gần như đã cháy sạch sẽ, một tòa tiểu viện bên cạnh cũng bị cháy hơn phân nửa. Điều đáng tiếc là đừng nói đến tài vật bên trong không kịp mang ra, ngay cả người cũng không thể cứu được. 



Ba thi thể bị đốt cháy đến biến dạng đang được đắp bằng một tấm vải trắng, đặt ngay giữa viện. Một người trong đó là Cung nhị phu nhân, một là ma ma bên cạnh bà, một còn lại là nha hoàn hầu cận của bà. 



Lý di nương và Cung Tịnh Kỳ chỉ mặc áo trong, tóc tai tán loạn, bên ngoài khoác vội chiếc áo choàng, quỳ rạp dưới đất gào khóc. Cung Viễn Quý giống như bị dọa đến ngớ ngẩn, run rẩy nhào vào lòng bà vú, không dám quay đầu lại nhìn. 



Minh Phỉ không có thời gian an ủi họ, đầu tiên để Tiết Minh Quý dẫn quản sự của chi thứ hai tiễn lính cứu hỏa ra cửa, sau đó mới đi tạ ơn các đồng hương đã nghe tin tới giúp một tay. Chờ đến khi mọi người tản đi, nàng mới đi khuyên nhóm người Cung Tịnh Kỳ. 



Nhìn thấy Cung Viễn Quý hình dáng đáng thương, Minh Phỉ vội bảo bà vú của hắn mang hắn về phòng nghỉ ngơi, nếu hắn không khỏe thì mời đại phu đến xem ngay. 



Cung Tịnh Kỳ bổ nhào trên mặt đất, khóc đến khàn cổ họng, chỉ gào lên tiếng: “Nương”. Cho dù Minh Phỉ khuyên thế nào cũng không nghe, khóc đến trời tối mịt. May là không biết thi thể nào là của Cung nhị phu nhân nếu không đã sớm lao tới. 
Minh Phỉ lại hỏi Tiết Minh Quý: “Chi thứ hai không có người nào dùng được, chuyện đưa tin này do chúng ta làm, những tin này đã đưa ra ngoài xong chưa?”



Tiết Minh Quý nói: “Sáng sớm đã truyền tin đi, tất cả đều là tin khẩn.”



Minh Phỉ gật đầu một cái: “Vất vả rồi. Nếu họ có gì không thể đối phó, Tiết tổng quản có thể giải quyết được thì cứ làm trước rồi báo.” Sau đó phân phó Hoa ma ma đi phòng thu chi mang năm trăm lượng bạc đến, chuẩn bị đưa sang đó, trước mắt chống đỡ trước bên ấy rồi lại tính. 



Minh Phỉ ăn cơm, chợt nghĩ thoáng qua, sát vách sẽ đến mượn băng. Cung Trung Tố và Cung Viễn Trật còn ở rất xa, nếu không dùng băng, chỉ sợ người còn chưa đến đã thối rữa không chịu nổi. 



Tiết Minh Quý hỏi rõ ý tứ Minh Phỉ: “Có muốn bọn họ viết giấy vay nợ không?” Băng này không hề rẻ, nếu đi mua bên ngoài còn không phải là tốn rất nhiều bạc sao? 



Minh Phỉ nói: “Thôi! Thời điểm đặc biệt, chuyện đặc biệt, dùng xong coi như thôi.” Người chết như đèn tắt, không còn gì nữa mà so đo. 



Cung Tịnh Kỳ thu hồi hơn phân nửa quyền lực trong tay Lý di nương, chỉ giao cho bà một ít việc vặt. Lúc Minh Phỉ đến thì nàng đã sửa soạn lại rồi vội vã chế tạo đồ tang, đôi mắt vẫn sưng đỏ chỉ huy người làm việc. 



Cung Tịnh Kỳ thấy Minh Phỉ, mũi cay xè, chảy nước mắt tiến ra đón, nức nở: “Tẩu tẩu, ta nên làm thế nào?”



Minh Phỉ chỉ vào cái rương sau lưng, nhỏ giọng: “Ở đây có năm trăm lượng bạc, băng thì lấy từ hầm băng nhà chúng ta. Trước tiên chống đỡ chỗ này đã, chuyện sau này thì từ từ nói.”



Cung Tịnh Kỳ chảy nước mắt, nắm tay Minh Phỉ không buông, trong lòng tự hỏi: “Đây có được coi là báo ứng hay không?” Thế mà không thể nói ra miệng. Ban đầu Cung Nhị phu nhân tính toán muốn Minh Phỉ chết cháy, bây giờ chính bà lại bị chết cháy, đây còn không phải là báo ứng ư?