Hỉ Doanh Môn

Chương 278 : Kết thúc

Ngày đăng: 15:13 18/04/20


Edit: hoada



Truy Phong sủa to, hưng phấn chạy về phía hậu viện, Cung Viễn Hòa và Tiết Minh Qúy liếc nhìn nhau, Cung Viễn Hòa sải bước đi tới hậu viện, còn Tiết Minh Qúy uy nghiêm nói với gã sai vặt: “Đi thông báo với những người khác, tìm kiếm tới đây thôi, tất cả dẫn chó đi về đi.”



Đợi đến khi bọn sai vặt đi xa thì ông mới thu chiếc khăn tay vào trong ống tay áo rồi bước nhanh đuổi theo Cung Viễn Hòa. Đến hậu viện, ông gỡ một chùm chìa khóa lớn từ bên hông xuống, tìm kiếm một hồi rồi lấy chìa khóa mở cửa viện ra.



Cửa vừa mở ra, Truy Phong lập tức sủa vang chạy tới căn phòng đang khép hờ cửa. Cung Viễn Hòa thổi tu huýt, Truy Phong nghe lệnh không cam lòng ngồi xuống nhưng vẫn không giấu sự thèm muốn nhìn chằm chằm vào trong phòng, đầu lưỡi phun ra, nước miếng nhỏ xuống mặt đất.



Cung Viễn Hòa cất cao giọng nói vọng vào phòng: “Không phải nên đi ra chào hỏi một tiếng sao hay là để ta đích thân đi vào mời ra?”



Trong phòng vẫn yên lặng không một tiếng động.



Cung Viễn Hòa tiếp tục: “Nếu đã vậy thì ta phải đích thân vào mời mới được. Truy Phong…” Tiếng nói còn chưa dứt thì trong phòng có tiếng động.



Tiết Minh Qúy nhẹ giọng nói: “Đại gia, tiểu nhân ra ngoài viện đợi.” Nói rồi rũ hai tay xuống lui ra ngoài, sau đó còn cẩn thận nhẹ nhàng khép cửa viện lại.



Cung Viễn Khoa ăn mặc gọn gàng suy yếu đi ra đỡ lấy khung cửa híp mắt trầm lặng nhìn Cung Viễn Hòa, một lúc sau mới cố gắng lấy hơi sức hỏi: “Ngươi muốn như thế nào?”



Cung Viễn Hòa cười chế giễu: “Ngươi cho là ta muốn như thế nào? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người lật trời đi tìm ngươi nhưng cuối cùng ngươi lại trốn trong nhà ta, cần phải nhờ đến Truy Phong mới có thể mời được ngươi đi ra, ngươi nói ta muốn thế nào là sao tam đệ?”



Cung Viễn Khoa trầm mặc một chút rồi liếm liếm đôi môi khô nứt, không sợ vỏ mẻ mà sứt nói: “Ta cũng không muốn trốn trong nhà ngươi. Nếu như không phải tẩu tẩu nhiều chuyện, không có chuyện gì lại mang chó đi dạo rồi để chó giữ trước cửa, nếu không như thế thì ta cũng không đến nổi phải tới đây.” Ban đầu khi hắn lên kế hoạch thì rất thuận lợi, sau khi xác nhận Cung nhị phu nhân chết sẽ thừa dịp loạn mà trốn đi, ngày hôm sau trở về sẽ dẫn Ngậm Nhụy đi cùng. Nhưng không nghĩ đến, Minh Phỉ sẽ cho người mang chó đi giữ cửa đề phòng trộm cướp, vì vậy không thể đi ra được, bên kia vách thì Lý di nương sai người kiểm tra tất cả các viện, không có chỗ ẩn nấp mà ở bên này thì tường lại cao, trong lúc vội vàng căn bản không biết làm sao để trốn đi. Trong sự hoảng hốt, hắn nghĩ tới bức tường bên này không cao lắm, sân trống lại nhiều, người ít qua lại, đặc biệt thích hợp để ẩn nấp nên hắn chạy bừa qua bên này với ý định trước hết trốn một thời gian rồi tính toán sau. Tuy nhiên, nếu chuyện này diễn ra bình thường thì mọi thứ sẽ ổn nhưng một khi để mất đi tiên cơ, sau đó chính là một chuỗi sai sót, thế cục cuối cùng không nằm trong sự khống chế của hắn nữa.
Cung Viễn Hòa biết rõ nàng ăn vạ nhưng cũng lười vạch trần nàng, theo ý nàng, cho phép bản thân dung túng nàng. Không lâu sau đó, mắt Minh Phỉ sáng lên cười vui vẻ: “Ah, thế nhưng ta có thể thắng? Xem kìa, ta đã nói, chưa tới cuối cùng chàng không thể chắc chắn ta thua được…”



Lời nói còn chưa dứt đã thấy Cung Viễn Hòa cười híp mắt nhìn mình thì mặt không khỏi hơi đỏ lên, vừa thẹn vừa cáu dùng tay đấm nhẹ lên người hắn: “Cái người bại hoại này!”



Cung Viễn Hòa giữ tay của nàng lại, cười cười trêu tức nàng: “Nàng đúng thật không thể nói đạo lí gì, cho nàng thua, nàng tức giận, để nàng thắng, nàng lại muốn đánh ta, rốt cuộc nàng muốn vi phu phải làm thế nào mới hài lòng đây?’



Minh Phỉ chỉ muốn không thuận theo hắn: “Ta mặc kệ, chàng chính là người bại hoại! Tóm lại, tất cả đều là chàng sai! Chàng cố ý cười nhạo ta.” “Cười! Cười nữa! Không cho phép chàng cười chàng còn cười!”



Cung Viễn Hòa cười đắc ý đến mặt mũi đỏ bừng, ôm bụng thở hồng hộc nói: “Thật ra thì không phải ta cười nàng đâu, là do đột nhiên ta hiểu ra một chuyện, bừng tỉnh hiểu ra căn nguyên của một chuyện trước đây cứ để trong lòng cho nên không nhịn được cười.”



Mặc dù biết những gì hắn nói tất nhiên không phải tốt đẹp gì nhưng Minh Phỉ vẫn không nhịn được hỏi lại: “Chàng nghĩ ra chuyện gì?”



“Ta đột nhiên hiểu ra vì sao lão đạo trưởng lại thích nàng chư vậy. Thì ra hai người là đồng đạo với nhau, đều là cao thủ đánh cờ ăn vạ, nàng học từ thầy mà còn giỏi hơn thầy. Bảo sao ông ấy không thích nàng được chứ?”



Minh Phỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không phải thường xuyên như vậy á! Ta chỉ ăn vạ với một mình chàng thôi, làm sao chàng lại chụp cái mũ to tướng này lên đầu ta rồi hả? Nếu chàng không thích, sau này ta sẽ không như vậy nữa. Đến, chúng ta chơi lại! ván này ra sẽ làm cho chàng thua tâm phục khẩu phục!”



Cung Viễn Hòa cầm tay nàng cười nói: “Ta thua rồi, thua tâm phục khẩu phục! Nói đi, nàng nói vi phu phải phục vụ nàng như thế nào đây? Ta giúp nàng tắm được không?”



Minh Phỉ vuốt cằm tà nghễ nhìn hắn: “Hừ hừ, sao thế nào vẫn cảm thấy chàng chiếm tiện nghi của ta vậy.” Chỉ là thôi đi, do nàng cảm thấy hắn rất đáng thương, hay là để cho hắn uống chút canh thịt bồi thường vậy.