Hỉ Doanh Môn
Chương 27 : Trúng chiêu (3)
Ngày đăng: 15:09 18/04/20
Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Tống đạo sĩ cười đến mức thấy răng không thấy mắt đâu: "Tiểu cô nương bình phục thật mau."
Thanh Hư cùng Kiều Đào đứng ở trong góc cửa nhỏ giọng nói chuyện, trao đổ đồ trong tay áo thật nhanh. Thanh Hư làm như không có chuyện gì xảy ra đi tới cười đắc ý: "Cái này còn nhờ có sư phụ ngài trước mặt chân quân cầu xin tiên đan kia trở về." Sau lưng Tống đạo sĩ lặng lẽ mắng Minh Phỉ một câu nha đầu ngu xuẩn.
Minh Phỉ nói: "Vậy ta phải tạ ơn người hay là lão đạo trưởng. Nếu như không có lão đạo trưởng cho ta uống tiên đan, cho dù tiên đan có tốt hơn nữa, ta không uống được cũng chỉ uổng công. Sau này có cơ hội, ta muốn tự mình tới cửa bái tạ ơn cứu mạng của lão đạo trưởng." Ý trong lời nói của nàng, cũng chỉ là mượn cơ hội này, biểu đạt cảm kích trong lòng đối với lão đạo trưởng một phen thôi.
Từ trước đến giờ Tống đạo sĩ không cảm thấy nàng thông minh là chuyện kỳ quái, phối hợp giả thần giả quỷ nói: "Trong mệnh nếu có thì cuối cùng sẽ có, trong mệnh nếu không có thì chớ cưỡng cầu, tiểu thư là người thiện lương hiểu lý lẽ, đây là thiện duyên ngài nên được."
Thanh Hư không nhìn được Tống đạo sĩ khen Minh Phỉ nhất, cũng không thể nhìn Minh Phỉ thổi phồng lão đạo sĩ. Cố ý mất hứng: "Đưa bạc."
Minh Phỉ nói: "Bạc chắc chắn sẽ không thiếu, đạo trưởng tổng cộng là sáu mươi lượng đúng không?" Nàng đè nặng rít ra ba chữ sáu mươi lượng, chỉ sợ Thanh Hư không hiểu ý của nàng.
Thanh Hư híp mắt hồ ly một cái: "Lần này là sáu mươi lượng. Thời điểm mỗi lần khác nhau, về sau nếu trong phủ còn cần, thì bàn lại." Muốn mượn cơ hội này muốn chối bỏ ba mươi bảy lượng bạc, không có cửa đâu.
Minh Phỉ đáng thương nhìn Tống đạo sĩ: "Lão đạo trưởng, tiểu đạo trưởng này nói như thế là sao? Hắn trông mong nhìn thấy người khác không tốt ạ?"
Minh Phỉ rất cảm kích Kiều Đào không vòng vèo nói thật với mình, chỉ điểm cho mình như vậy, lại không giống như Kiều Đào nói rõ ra hết như vậy, chỉ nói: "Những thứ này ta đều không hiểu, dù sao ta chỉ biết tỷ là người của ca ca ta, sẽ không hại ta, tỷ đối xử với ta tốt nhất, ta chỉ tin tỷ, tỷ thấy nên làm như thế nào thì làm như thế đó là được."
Lời nói này Minh Phỉ nói ra làm cho Kiều Đào hưởng thụ vô cùng, đặc biệt là câu kia "Tỷ là người của ca ca ta" làm cho mặt phấn của nàng ta ửng hồng, ngượng ngùng không dứt. Ở dưới ánh mắt tin tưởng tha thiết của Minh Phỉ, nàng ta thành khẩn nói: "Tam Tiểu Thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ cố gắng che chở người, không để người thua thiệt. Người chờ, ngày mai nô tỳ nhất định sẽ làm cho người hại người không bước xuống giường nổi, không, bắt đầu từ tối nay."
Mắt của Minh Phỉ cười thành trăng rằm: "Ta tin." Lại tỏ ra vẻ lo lắng: "Kiều Đào tỷ tỷ, ngày mai chúng ta vẫn phải tiếp tục lên đường à? Nếu đi trễ, mẫu thân có tức giận hay không?"
Kiều Đào do dự nói: "Nhưng bộ dạng người thế này......"
Hoa ma ma đã đuổi hai thầy trò kia đi, đi vào nói: "Chỉ cần tiểu thư không kéo dài, ngày mai nhất định phải đi! Hôm đó là ngày tốt phu nhân chọn ra, không thể làm trái." Bà ta nhìn Kiều Đào như có chút không đồng ý với ý kiến của bà ta ý vị thâm trường nhỏ giọng nói: "Đêm dài lắm mộng. Hiện tại đại phu Ngô gia mời còn chưa có tới. Mới vừa rồi nô tỳ đi hỏi Ngô nãi nãi lấy tiền, bà ta hận không thể cầm kéo đâm chết nô tỳ."
Kiều Đào thở dài: "Cho dù là Lang trung tới, thuốc này chỉ sợ cũng không dám uống."
Minh Phỉ nghe Hoa ma ma cùng Kiều Đào nói thầm với nhau, chỉ cười ngây thơ: "Chúng ta ngồi xe ngựa đi ạ? Con ngựa kia cần phải cho ăn thật tốt. Nếu nó đau bụng giống như ta, cũng không còn bạc mời lão đạo sĩ đến giúp nó xem bệnh rồi."
Hoa ma ma sành sỏi, thoáng cái liền nghĩ tới một chuyện khác có thể xảy ra từ trong những lời này của Minh Phỉ, nếu Uông thị ở bên này của Minh Phỉ không đắc thủ, rất có thể sẽ xuống tay với ngựa cùng xe kéo. Ngay lập tức nghiêm túc nhìn Minh Phỉ bảo đảm: "Tam Tiểu Thư cứ yên tâm, có bọn nô tỳ ở đây, nhất định bảo đảm ngài bình an thuận lợi tới Thủy Thành phủ."