Hỉ Doanh Môn

Chương 285 : Giày vò

Ngày đăng: 15:13 18/04/20


Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết



Minh Phỉ kinh ngạc nhìn Cung Tịnh Kỳ, nghĩ đến dáng vẻ này của nàng ta trước đó, tất nhiên có thể đoán chuyện gì xảy ra vào lúc này.



Cung Nghiên Bích nhếch miệng, cười vui sướng khi người gặp họa: “Nên, đương nhiên là nên. Hiếu danh* truyền xa, không chừng còn có thể bám víu vào đó một chút, cơ hội cũng nhiều thêm một tí.” 



*Danh tiếng về sự hiếu thuận



Cung Tịnh Du hừ lạnh một tiếng: “Bớt nói chút đi! Đây là nghĩa lớn! Đáng lấy ra để nói à?” 



Cung Nghiên Bích cười nhạo, thưởng thức khăn tay của mình và nói: “Đúng rồi, đương kim Thánh thượng dùng hiếu để trị thiên hạ, tam muội muội làm tốt lắm, mặt mũi đại tỷ được vẻ vang, hơn nữa sống lưng cũng thẳng hơn một chút, nhưng mà nếu có người muốn hỏi tới, ta đây cũng có lý do để kể lại đấy nhé.” 



Thái độ Cung Nghiên Bích đối đãi với các nàng có thể nói là cực kỳ khác xa lúc trước, không hề đặt hai người vào trong mắt. Cung Tịnh Du nhíu mày, chán ghét trợn mắt một cái với Cung Nghiên Bích, lặng lẽ nắm tay Cung Tịnh Kỳ, ám chỉ nàng ta (CTK) lựa chọn đúng. 



Khóe mắt Cung Tịnh Kỳ đỏ hoe, nghiêng mặt qua một bên để che giấu. Minh Phỉ thấy nàng ta sắp rơi nước mắt, lặng lẽ đưa khăn qua, Cung Tịnh Kỳ vội nghiêng người lau sạch nước mắt. 



Hoa ma ma dạo một vòng ở gian ngoài rồi bước vào, nói: “Đại nãi nãi, trong nhà có chút chuyện đang chờ người đến xử lý đấy.” 



Cung Nghiên Bích nói: "Đại tẩu thật là có khả năng, trong nhà lẫn ngoài nhà đều không thể tách rời. Ta thấy xe ngựa cũng chẳng ngồi được, tam muội muội và đại tỷ có mấy lời nho nhỏ muốn nói với nhau, chi bằng ta và đại tẩu cùng ngồi xe ngựa về nhé?” 



Cung Tịnh Kỳ chống đối với nàng ta: “Những lời mà ta và đại tỷ nói với nhau, nhị tỷ cũng nghe rồi đấy, thân mình đại tẩu không khỏe, đã nhiều ngày liền mệt mỏi như vậy, tỷ đừng có chen lấn vào chỗ tẩu ấy.” 



Cung Tịnh Du cũng nói: “Đại tẩu dẫn theo nhiều người, dù sao cũng không thể bảo bọn họ đi theo xe chứ? Không cần nhiều lời, ba người chúng ta lập tức về chung với nhau.” 



Cung Nghiên Bích vểnh vểnh khóe miệng: “Đại tẩu, tẩu xem bọn họ rất thương tẩu kìa.” 



Minh Phỉ hờ hững mà nói: “Thương nhau mới tốt chứ.” 



Cung Nghiên Bích nói: "Muội muốn đi chung đường với đại tẩu, thật ra là muốn hỏi đại tẩu một chút. Nghe nói tẩu và Đại ca phái người đi tìm Tam đệ, không biết đã có manh mối gì chưa? Mãi cho đến bây giờ, Tam đệ hắn vẫn chưa chọn được cửa nào (ý nói chọn cửa thành thân), muội cực kỳ sốt ruột đấy. Lúc trước đã định hỏi, lại thấy trước mặt có nhiều vị phu nhân như vậy, nói ra sợ người ta đoán mò.” 




Trần Tam nãi nãi và Trần Đại nãi nãi liếc nhau, cười nói: "Tiểu ca nhi nhà ca ca con có khỏe không? Ta nghe Tam di nương nói, qua Tết năm sau bọn họ mới định trở về tế tổ à? Minh Ngọc có cần đi theo không?” 



Trần Oánh cười bà: "Coi nương của con nói gì kìa, đại biểu ca và đại biểu tẩu đều phải về nhà, sao Minh Ngọc muội muội không đi theo được chứ?” 



Minh Phỉ nhớ tới chất tử (cháu trai) Thang Thành của nương gia (nhà mẹ đẻ) Trần Đại nãi nãi đã đến, nàng cười nói: “Nàng ấy muốn về nhà, có lẽ chỉ ở lại đây một khoảng thời gian.”



Trần Đại nãi nãi cười, chuyển đề tài sang chuyện khác. 



Sau buổi trưa, mọi người nối đuôi nhau từ biệt, Chu Thanh cười cười, ngả người sang bên cạnh Minh Phỉ, nói: “Ngươi muốn nói gì với ta?” 



Minh Phỉ xoa cổ tay nàng ta, lơ đãng mà nói: "Lâu rồi không gặp lại ngươi, nhớ ngươi đó. Sao gầy thế hả? Chu bá phụ và Chu bá mẫu, có tin gì của họ truyền về không?” 



Chu Thanh thở dài: "Bọn họ cũng khỏe. Đâu chỉ có một mình ta gầy? Trong nhà chúng ta, lão gia phu nhân đều gầy, cũng do vị kia trong nhà ta đấy, một mình hắn đi thi mà người khác còn sốt ruột hơn cả hắn.” 



Minh Phỉ chỉ sợ nàng ta sống không tốt, biết được nàng ta vì chuyện Tiền tú tài thi cử nên mới gầy đi, nàng yên lòng, cười nói: “Mấy chuyện này sao mà gấp được? Ngươi đừng để mình mệt chết đấy, điều dưỡng thân mình cho tốt đi, sớm ngày giống như ta mới ổn.” 



Chu Thanh hơi đỏ mặt, bảo ma ma và nha hoàn bên cạnh đi ra ngoài, nàng ta mới nói nhỏ: “Sợ là phải đợi hắn thi xong, chuyện đó tính sau rồi. Bà bà (mẹ chồng) nhà ta sắp xếp cho hắn ở trong thư phòng.” 



Minh Phỉ bật cười hì hì: “Khó trách ngươi gầy đến vậy, nói thế hắn cũng gầy nhỉ? Đều là tương tư gây họa cả.” 



Chu Thanh càng đỏ mặt, nắm lấy cánh tay nàng, sẵng giọng nói: “Ngươi trở nên xấu xa, càng không nghiêm chỉnh gì cả.” 



Minh Phỉ nghiêm mặt: “Bây giờ nghiêm chỉnh chưa?”



Chu Thanh cười rộ lên: "Ngươi đừng lo cho ta, người một nhà bọn họ đối xử với ta rất tốt. Nếu như ta chịu thiệt thòi, nhất định sẽ đến nói với ngươi trước, để ngươi giúp ta có chỗ dựa chứ.” 



Tiễn bước Chu Thanh, Minh Phỉ giơ tay gọi Kim Trâm tới: “Ngươi đi hỏi thăm một chút cho ta, hôm nay vị Tôn gia kia đã làm gì.”