Hỉ Doanh Môn

Chương 288 : Đau cũng vui vẻ

Ngày đăng: 15:13 18/04/20


Editor: Trịnh Phương _ DĐLQĐ.



Toàn bộ người làm ở gian ngoài thấy Cung Trung Tố ngã xuống, không đợi kêu hô, vội vàng đi tới thắp đèn chiếu sáng. Cung Viễn Hòa đỡ Cung Trung Tố lên trên ghế ngồi xong, cúi đầu tra xét thương thế của Cung Trung Tố: "Phụ thân có chỗ nào không thoải mái?"



Cung Trung Tố nhắm hai mắt không nói lời nào, dưới ánh đèn, khuôn mặt của hắn vô cùng tái nhợt.



Cung Tịnh Kỳ cùng Cung Nhu Du cũng liền lên tiếng: "Phụ thân, rốt cuộc ngài bị làm sao, ngài nói đi, đừng dọa chúng ta."



Lý di nương vội kêu lên: "Ta sẽ cho người đi mời đại phu."



Lúc này Cung Trung Tố mới khoát khoát tay, hơi thở yếu ớt mà nói: "Ta không sao, ta chỉ muốn yên tính một mình. Tất cả các ngươi trở về đi."



Mấy người liếc mắt nhìn nhau, để Lí di nương ở lại bên trong, chính mình lui ra ngoài. Minh Phỉ phân phó Hoa ma ma: "Mau cho người đi mời Đường đại phu tới xem một chút mới được." Cung Tịnh Kỳ cùng Cung Nhu Du nắm tay nhau, vẻ mặt lo lắng.



Cung Nghiên Bích mượn cơ hội này đi tới bên cạnh Minh Phỉ, nhẹ giọng nói: "Tẩu tẩu, con người của ta không biết nói chuyện, nếu lúc trước có chỗ đắc tội, ngươi và đại ca cũng đừng trách ta." Có lẽ hiện tại nàng không hối hận, theo ý nàng, sở dĩ Cung Viễn Khoa đi tới hôm nay, chính là do Cung Trung Tố làm hại. Chỉ là, nàng vẫn không muốn hoàn toàn đắc tội với Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ, vẫn nên tốn chút công phu để xuống thể diện của mình.



Minh Phỉ cười một tiếng: "Đâu có, thật ra thì Nhị muội muội rất biết nói chuyện, ta và đại ca vốn cũng không có gì có thể trách ngươi. Ngày mai ta không thể đến tiễn ngươi rồi."



"Không cần đâu, tẩu bận rộn." Cung Nghiên Bích lại đứng một lát, thản nhiên mà nghe người ta tới đây nói với nàng chuyện mang Hàm Nhụy tới phòng chứa củi, tự mang người trở về viện của nàng, phân phó người làm dọn dẹp bọc quần áo, chuẩn bị sáng sớm ngày hôm sau trở về Minh phủ.



Cung Viễn Hòa thương Minh Phỉ đứng ở cửa bị gió lạnh thổi, liền nói: "Đứng như vậy cũng không phải là cách, chúng ta vào trong phòng đợi đi?"


Minh Phỉ dùng sức bấm hắn một cái, liều mạng nháy mắt với hắn, lúc này Cung Viễn Hòa mới chú ý tới vẻ mặt không tốt của Hoa ma ma, mới biết sự việc đã bại lộ, không khỏi vừa thẹn thùng vừa lúng túng vừa giận.



Hoa ma ma thu vẻ mặt của hai người bọn họ vào trong mắt, tiếp tục cười: "Lão nô nhờ phu nhân để mắt, cho lão nô đi theo bên cạnh đại phu nhân, ngài và đại phu nhân đối với lão nô cũng tốt, lão nô coi như tận tâm tận lực tính toán cho đại gia cùng phu nhân, tử nhi hậu dĩ (*)......"



(*) Trích “Cúc cung tẫn tụy, tử nhi hậu dĩ”: Ý nói hết lòng tận tụy đến chết mới dừng. Người làm việc gì đó, trước hết cần phải có cái lễ nghĩa, làm việc tận tụy mới là điều đáng quý.



Tử nhi hậu dĩ cũng đã nói ra. Trên mặt Cung Viễn Hòa chỉ còn lại nụ cười gượng, hắn tin chắc với tính cách này của Hoa ma ma, dù biết rõ sẽ làm hắn và Minh Phỉ không vui, cũng nhất định nói được làm được, nhất định ngày ngày đêm đêm đều sẽ tới gác đêm.



Hoa ma ma tiếp tục nói: "Theo quy củ, đại phu nhân có bầu, đại gia không thể cùng phòng với đại phu nhân, nhưng nhà chúng ta cũng không có trưởng bối, lão nô cũng thấy đại gia cùng đại phu nhân đều là người hiểu chuyện, nhưng rốt cuộc các ngươi trẻ tuổi, không biết được lợi hại, vẫn nên chia phòng thì tốt hơn......" d~đ^^l%q+đ



Cung Viễn Hòa thấy mặt của Minh Phỉ đỏ lên giống như tôm luộc chín, tay cũng nóng đến dọa người, thật sự không đành lòng khiến nàng thẹn thùng thành bộ dáng này, cũng sợ thật sợ gây nên sai lầm gì đó, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Ma ma nói gì, chúng ta đều nghe là được. Chia phòng cùng để ngài gác đêm đều không cần, ta biết nặng nhẹ."



Hoa ma ma thấy tốt liền dừng, lập tức đổi khuôn mặt tươi cười, không khăng khăng giữ chủ ý lúc trước, vui vui vẻ vẻ đi ra ngoài bày cơm.



Hai người Minh Phỉ cùng Cung Viễn Hòa cúi thấp đầu, im lặng một hồi lâu. Nghỉ một chút, Minh Phỉ cười "Hì hì" một tiếng, Cung Viễn Hòa buồn bực nghiến răng nói: "Sao nàng biết? Có phải bọn Kim Trâm dọn dẹp giường đệm thì phát hiện ra liền cáo trạng? Ta sẽ không tha cho họ!"



Minh Phỉ cười nói: "Xin hỏi đại gia lấy lý do gì nha? Chàng lại tính phạt họ thế nào?"



Cung Viễn Hòa thấy đôi mắt sáng của nàng cười thành mảnh trăng rằm, gương mặt hạnh phúc cùng vui vẻ, buồn bực và xấu hổ vừa rồi quét sạch, chỉ cảm thấy hạnh phúc vô cùng, loại chuyện như vậy thì tính là cái gì, chỉ là một nốt nhạc đệm vui vẻ trong cuộc sống phu thê mà thôi. Từ sau lần đó, hắn vẫn ngày ngày ngủ ở bên cạnh Minh Phỉ, ban đêm bưng trà dâng nước, dìu nàng xuống giường đi ngoài, chuyện gì cũng làm, nhưng mặc kệ Minh Phỉ trêu chọc hắn thế nào, hắn đều có bản lĩnh nhịn xuống, sẽ không quấn nàng không thả giống như lúc trước, khiến cho Minh Phỉ một lần nữa được kiến thức trình độ nhẫn nhịn của hắn, ngược lại trong lòng cũng càng cảm động.



Tháng bảy, Tiêu Từ đã lâu không gặp rốt cuộc trở lại Thủy Thành phủ.