Hỉ Doanh Môn

Chương 311 : Đưa tiễn ôn thần

Ngày đăng: 15:14 18/04/20


Edit: hoada



Thang đại nãi nãi đã từng gặp qua Minh Ngọc sao? Minh Phỉ có chút kinh ngạc, ngay sau đó nàng nghĩ đến hình như có thể là khi nàng mới vừa vào kinh, khi đó nàng còn chưa thấy Minh Ngọc chưa phát tác bệnh. Nhắc tới thì Thang đại nãi nãi cũng thật là kiên trì, đừng vội nói đến chuyện Minh Ngọc không phải vào cung, nếu thật sự vào cung thì cả đến người nhà hay họ hàng thân thích muốn thăm bệnh chính mình cũng không tiện cự tuyệt nên liền cười rồi đồng ý.



Thang đại nãi nãi rất vui mừng, phu nhân Trần ngự sử cầm tay Minh Phỉ cười nói đến một cách đầy ý vị sâu xa: “Đến lúc đó chúng ta cũng đều đến thăm nàng ấy, các người cũng đừng lo lắng, ở tuổi này, nàng ấy như một nụ hoa mới chớm nở, chắc chắn bệnh rồi sẽ tốt hơn thôi.”



Minh Phỉ cười nói: “Hi vọng như vậy.” Nhưng mà trong nội tâm lại cảm thấy hình như bọn họ đã nghe được gì đó, tuy nhiên có thể khẳng định Minh Ngọc đã không phải vào cung nữa rồi.



Tiễn mấy người rời đi, trở lại hậu viện thì thấy khách nhân đã dần đi hết, Hàm Dung đang đốc thúc mọi người dọn dẹp chén đĩa trên bàn, vừa thấy Minh Phỉ đi đến lập tức ngoắc ngoắc nàng: “Muội ra phía sau xem một chút đi, vừa mới thấy Minh Tư làm gì đó khiến cho nhị tỷ khóc, đại tỷ đang an ủi muội ấy, muội cũng đến xem sao đi.”



Thì ra là do bộ trang sức gây ra họa, hôm nay Minh Tư đeo bộ trang sức của Minh Nhã để ra ngoài, vốn cho rằng bản thân mình trang điểm tỉ mỉ như vậy thì tất nhiên sẽ quan diễm quần phương, sẽ không có người nào nổi bật hơn so với mình, nhưng Minh Nhã khi bị nàng đoạt mất bộ trang sức lại mang một bộ trang sức bằng vàng ròng hồng lam bảo thạch sáng chói khác, khiến trong lòng nàng lửa giận bừng bừng nhưng vì có khách khứa ở đây mà không dám phát tác. Cuối cùng cũng đợi đến khi tiệc tan, lại bị Hứng Ca đồng ngôn vô kị hỏi nàng tại sao lại mang đồ trang sức của Minh Nhã khiến nàng thiếu chút nữa hộc máu ngay tại chỗ.



Minh Tư điên tiết lấy tất cả trang sức trên người, bứt đứt đôi khuyên tai ném xuống nền nhà, vừa thấy Minh Nhã đến đã không thèm kiềm chế lời nói cho rằng cô ta mưu tính nhà mẹ đẻ khiến cho Thái Quốc Đống, Thái Quang Đình thay chồng của nàng ta mưu cầu con đường danh lợi, nói nàng ta vừa âm hiểm, vừa hèn hạ… còn nhắc tới Tam di nương với những lời rất khó nghe. Minh Nhã không chịu nổi khi bị xúc phạm, xỉ nhục, lúc ấy đã bật khóc nức nở.



Minh Phỉ thở dài: “Tính khí của nàng ta càng lúc càng cổ quái khiến người ta chán ghét, cũng không biết phụ thân có tính toán gì với nàng ta không nữa?”




Mấy ngày nữa trôi qua, Minh Lệ để lại cho Minh Ngọc một bộ trang sức Dương Chi Bạch Ngọc thêm vào đồ cưới khi xuất giá rồi cáo từ rời đi, cho đến lúc đi cũng chưa từng có một lời gì nói không hay về Thái Quốc Đống. Thái Quốc Đống cũng không thể làm gì khác là đành để nàng rời đi.



Tiếp Thang đại nãi nãi và phu nhân Trần ngự sử đang cùng nhau cầm tay đi tới, sau khi thấy vẻ mặt bị bệnh của Minh Ngọc, họ đều kinh thán không thôi. Trần thị có lòng muốn thử bọn họ nên cố ý nói bệnh của Minh Ngọc nặng lên rất nhiều, Thang đại nãi nãi không nói gì thêm cũng không đồng ý ở lại ăn cơm.



Trong lòng Trần thị vô cùng bất mãn, ngầm cười lạnh nhìn Minh Phỉ và Hàm Dung nói: “Còn nói nhà mình rất chân thành và có tâm, khi nghe nói bị bệnh còn chưa phản ứng gì rõ ràng, chỉ nghe tin con bé bị bệnh, không thể vào cung được lại giống như bắt được cơ hội. Nhưng cuối cùng, khi thấy bộ dạng của Lục nha đầu lập tức bị hù dọa thành bộ dáng này, cơm cũng không dám ăn, chẳng lẽ sợ nhà chúng ta mặt dày mày dạn cố gắng nhét con gái vào nhà bà ta sao? Chỉ bằng tướng mạo của Lục nha đầu, chẳng lẽ không tìm được người nào tốt hơn để gả à?”



Minh Phỉ cười nói: “Mẫu thân chớ nên tức giận. Đây vốn là chuyện thường tình thôi mà, bọn họ cưới con dâu đương nhiên là phải cưới một con dâu có thân thể khỏe mạnh rồi.”



Trần thị nói: “Nói là nói thế nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy khó chịu! Chờ thân thể Lục nha đầu khỏe lại, nhất định bà ấy lại dính đến chúng ta cho xem!”



Minh Phỉ chỉ cười cười không nói, nàng chỉ biết Trần thị sẽ không hại Minh Ngọc, đó là bà muốn thật tâm suy tính vì Minh Ngọc, điều này cũng đủ để nàng tôn kính đối với bà rồi.



Mắt thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, Minh Phỉ không đợi được Hoa Hoàn và Tiêu Từ đến, cũng không thể lưu lại lâu hơn, hai vợ chồng Minh Nhã cũng muốn về nhà ăn tết, nên sau khi thương lượng xong, nàng tính toán cáo từ mọi người, muốn trở về cho sớm. Vậy nhưng Thang đại nãi nãi lại tới cửa lần nữa, lần này thế nhưng lại mang theo rất nhiều thuốc bổ, không những vậy còn có thêm một phương thuốc cổ truyền tặng cho Minh Ngọc để bồi bổ cơ thể, ngay sau đó lặp lại lời cũ muốn kết thân.