Hỉ Doanh Môn
Chương 316 :
Ngày đăng: 15:14 18/04/20
Editor: Trịnh Phương _ DĐLQĐ.
Viên Mai Nhi đã sớm nghe ma ma có kinh nghiệm trong nhà nói, thai của nàng có khả năng là một nhi tử.
Mặc dù có chút thấp thỏm, nhưng nàng vẫn rất vui mừng. Nếu là thật, đây chính là trưởng tử đầu tiên của Thôi gia, tương lai sẽ được thừa kế gia nghiệp, ai cũng kém hơn, bao gồm cả Thôi Cát Cát. Không nhìn mặt tắng cũng phải xem mặt phật, dù là lão phu nhân, cũng sẽ nhường nàng một bước. Chứ đừng nói chi là những người khác trong nhà này. Về phần Thôi Mẫn, hắn coi trọng con cháu như vậy, chắc hẳn hắn nhất định cũng rất vui mừng đi?
Trên thực tế, mặc dù còn không biết thai đầu tiên là nam hay nữ, người Thôi gia cũng tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình. Thôi lão phu nhân miễn việc thỉnh an chào hỏi hằng ngày cho nàng, đồ tốt trong phòng, giống như nước chảy được đưa đến phòng của nàng; Thôi Cát Cát cũng không dám chọc giận nàng, ngay cả xuất hiện trước mặt nàng cũng rất ít, nàng tìm cớ răn dạy Thôi Cát Cát, Thôi Cát Cát cũng là thành thành thật thật mà đáp lại; Thôi Mẫn mặc kệ có bận bao nhiêu, mỗi ngày cũng sẽ bớt thời gian đi xem nàng một chút, hỏi nàng muốn ăn cái gì, nếu nàng mở miệng, cho dù là đồ gì đó không hợp mùa, hắn cũng sẽ trăm di3n.dan;le’quy;d0n phương nghìn kế nghĩ cách. Cho dù không lấy được, cũng sẽ tìm đồ tốt khác để thay thế. Cơ thiếp trong nhà, thấy nàng từ xa đã thành thành thật thật thỉnh an chào hỏi, ngoan như thỏ, bọn hạ nhân càng thêm nịnh hót đến mức tột đỉnh.
Không thể không nói, loại cuộc sống được người khác nâng ở trong đám mây vô cùng thích ý, vì vậy, cho dù là bị yêu cầu không thể ra ngoài làm khách, nàng cũng đồng ý. Nàng có thể phân rõ cái gì mới là quan trọng nhất, đứa bé này, là người nàng có thể trông cậy cả đời, là chỗ dựa của cả đời nàng, lại càng là tất cả của nàng, vô luận như thế nào, đứa bé bình an sinh ra là quan trọng nhất. Huống chi, dù nàng không bước chân ra khỏi nhà, tự nhiên cũng có người chủ động tìm tới cửa nói chuyện với nàng, đưa lên đủ loại đồ chơi hiếm lạ cho nàng giải buồn.
Lúc trước nàng không dám tùy tiện thu lễ, đây là vì khắc sâu lần dạy dỗ từ lúc tân hôn. Một vị phu nhân tri phủ tới bái kiến nàng, tặng nàng một đôi núi ngọc để trang trí, mặc dù không lớn, tạo hình lại tuyệt đẹp, chất ngọc tốt đẹp, hiếm thấy nhất là màu sắc hoa văn vậy mà cũng giống nhau như đúc, có thể nói là trăm năm khó gặp. Lúc ấy nàng cũng vẫn có hơi sợ, sợ người ta có điều nhờ vả, nhưng người ta nói không có yêu cầu gì, chỉ là đưa cho nàng vui đùa một chút, nàng cũng liền yên tâm thoải mái nhận lấy.
Không biết tại sao, nàng không nói chuyện như vậy cho Thôi Mẫn, thời gian cũng chưa qua một đêm, Thôi Mẫn đã biết. Hắn buộc nàng trả lại núi ngọc đang cầm cho phu nhân tri phủ nhà, còn mắng nàng không hiểu chuyện, không có kiến thức ngay ở nhà người ta. Khiến cho nàng mất hết mặt mũi, từ đó về sau, nàng cũng không dám nhận đồ loạn, cũng không còn ai còn dám đưa nàng thứ gì đáng giá.
Cho đến khi Thôi Cát Cát rốt cuộc cũng phải vào cung, nàng rất vui mừng, cũng sẽ không còn ai sẽ vụng trộm đối nghịch với nàng nữa. Lúc tiễn Thôi Cát Cát đi, Thôi Cát Cát len lén nói với nàng: "Ngươi không phải lo lắng, ta sẽ đối tốt với nhị đệ, chỉ cần có ta ở tại, ta liền sẽ chăm sóc hắn cả đời."
Nàng rất kiêu ngạo nói: "Có lão gia ở đây, có ta ở đây, hắn sẽ rất tốt."
Thôi Cát Cát cười nhìn bóng lưng Thôi Mẫn cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: "Cha ta nha...... Ngươi còn không biết sao, lúc hắn hại chết thân mẫn của ta, mắt cũng không nháy, ngươi nha, cũng đừng ồm bao nhiêu hi vọng với hắn, trong lòng hắn chỉ có chính hắn......"
Nàng có chút ngây ngẩn, ngay sau đó chứng thực một chuyện với Thôi Cát Cát: "Chuyện kia, có phải là ngươi thiết kế hãm hại ta hay không?"
Thôi Cát Cát khẽ mỉm cười: "Là ngươi tự mình hại mình. Ngươi phải thông minh chút, khí phách hơn một chút, ngươi hoàn toàn có thể có được một cuộc sống khác. Nhưng mà, cha ta, hắn không xứng nhận được tình cảm chân thật từ người khác."
Thôi Cát Cát phóng khoáng xoay người lên cỗ kiệu, nàng lại nghe rõ ý tứ của Thôi Cát Cát, nàng vĩnh viễn cũng không phải đối thủ của nữ nhân Thôi gia.