Hỉ Doanh Môn

Chương 30 : Ngày hội (ba)

Ngày đăng: 15:09 18/04/20


Editor: Thư



Trước cửa thùy hoa (*) đã có mấy bà tử quần áo ngăn nắp nghiêm túc đứng chờ, nhìn thấy Thái Quang Đình cùng xuất hiện với đám người Minh Phỉ, cũng tỏ vẻ kinh hãi, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, đi lên ân cần hành lễ.



(*): một kiểu cửa thời xưa



Thái Quang Đình phất tay một cái: "Tất cả đều tới đây gặp mặt Tam Tiểu Thư." Bởi vì sợ Minh Phỉ luống cuống, hắn vẫn vững vàng cầm tay Minh Phỉ, lại thấy Minh Phỉ thẳng sống lưng, không có chút luống cuống nào, vẻ mặt trang trọng nhận lễ của mọi người, lộ vẻ trầm ổn hào phóng, không khỏi hài lòng nhìn Hoa ma ma cùng Kiều Đào cười cười.



Hoa ma ma cùng Kiều Đào vừa nhìn tình hình này, thấy hai người đương nhiên sẽ ban thưởng phong phú, trên mặt không khỏi cũng có thêm mấy phần vui vẻ.



Mọi người hộ tống Minh Phỉ cùng Thái Quang Đình vào bên trong, sớm đã có người đi bẩm báo Trần thị, mắt thấy đại nha đầu của Trần thị Ngọc Bàn đi nhanh tới vừa vặn đón mấy người cách cửa thuỳ hoa chỗ không xa, cười tủm tỉm hạ mình hành lễ: "Đại công tử vạn phúc, Tam Tiểu Thư vạn phúc. Phu nhân mời hai vị đi chánh phòng."



Minh Phỉ tò mò quan sát Ngọc Bàn một cái, chỉ thấy Ngọc Bàn mặc một thân áo ngắn hồng cánh sen, quần dài ống rộng xanh biết, trên đầu cắm trâm cài, trang phục thật là chỉnh tề xuất chúng, nhưng khuôn mặt kia kém xa bọn Kiều Đào Kiều Hạnh, cùng lắm chỉ có thể coi đoan chánh mà thôi. Trong lòng liền suy đoán lung tung, chỉ sợ là bộ dáng của Trần thị cũng không khá hơn chút nào. Nàng đoán như vậy là có đạo lý, về việc nha đầu hồi môn, trừ phi là vạn bất đắc dĩ hoặc có tình huống đặc biệt, nếu không cũng không ai nguyện ý để nha đầu hồi môn đến áp đảo chánh chủ đi.



Minh Phỉ đi thẳng một đường theo sau Thái Quang Đình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chỉ len lén không dấu vết dùng khóe mắt quan sát cảnh vật. Vừa đi vừa xem, chỉ cảm thấy gia trạch của quan viên trong truyền thuyết này cũng không có gì hiếm lạ, đơn giản chỉ là phòng ốc nhiều một chút, nước sơn sáng hơn một chút, hoa cỏ nhiều hơn một chút, chỉ là đầu xuân này, rất nhiều hoa còn chưa nở ra, thật sự là không có gì đáng xem. Chỉ là nàng rất kỳ quái, trong viện tử này người lui tới cũng không nhiều, chung quanh cũng yên tĩnh, hơi có vẻ vắng lạnh, không có chút nào giống với nội viện Thái gia nhiều thiếp thất thị nữ, uy phong lẫm liệt như trong truyền thuyết.



Mọi người đi nơi nào rồi? Nếu không phải là Trần thị này đặc biệt có thủ đoạn, trị gia nghiêm cẩn, chính là chỗ này vài thiếp cùng các công tử tiểu thư không có ở nhà. Vế trước rất không có khả năng, bởi vì nàng biết nếu như Trần thị thật sự có thể hô phong hoán vũ ở trong nhà này, nàng cũng sẽ không được tiếp trở về, cho nên chỉ còn lại vế sau, tiểu thiếp cùng các công tử tiểu thư không ở nhà, đi nơi khác.




Thái Quang Đình nghiêm mặt lại nói: "Minh Ngọc, mau hành lễ với Tam tỷ tỷ!"



Minh Ngọc nghịch ngợm le lưỡi một cái, đứng dậy rất có quy củ khẽ hành lễ với Minh Phỉ, Minh Phỉ vội lại đáp lễ, tỷ muội hai người coi như nhận nhau.



"Được, đều cùng ở lại cạnh ta." Trần thị kéo Minh Phỉ, Minh Ngọc ngồi xuống hai bên trái phải nàng, hướng về phía Minh Phỉ nói xin: "Lần đầu tiên con trở về nhà, theo lý phải bày tiệc đón con. Nhưng hôm nay là ngày hội,  cha con hẹn đồng liêu đi uống rượu, mấy di nương cũng mấy huynh đệ tỷ muội của con đều đi, trong nhà chỉ có bốn mẫu tử chúng ta. Chỉ là tất cả giản lược, uất ức con thế này, bày một bàn ở nơi đây của ta, bốn mẫu tử chúng ta cùng tâm sự."



Thái Quang Dình vội nói: "Cái gì mà uất ức, không uất ức? Cứ như vậy đã làm cho mẫu thân tốn rất nhiều tâm sức rồi." Để Minh Phỉ vào phủ ngày hội, vốn là hắn và Trần thị đã thương lượng từ lâu, vì chính là tránh việc Thái Quốc Đống không tham dự yến đón Minh Phỉ, khiến hạ nhân càng xem thường Minh Phỉ, làm Minh Phỉ đau lòng.



Trong lòng Minh Phỉ hiểu chuyện không có đơn giản như mặt ngoài vậy, nàng đã sớm biết Thái Tam Tiểu Thư luân lạc tới mức độ nào. Ban đầu ngay cả thân mẫu, thân tổ mẫu qua đời đều không được về nhà chịu tang người, hôm nay có thể dựa vào kế mẫu cùng thân huynh tìm cách, kéo được nàng về tổ gia đã là không dễ dàng rồi. Chọn một ngày mà trong phủ không có ai, lặng yên không tiếng động ăn bữa cơm thứ nhất, thật ra thì cũng hợp tình hợp lý.



Qua hôm nay tiếp theo đó là hôn sự của Nhị tiểu thư, bữa tiệc đón tiếp này đương nhiên là bị đẩy về sau, những người khác trong phủ, bao gồm cả thân phụ của nàng, nếu muốn gặp nàng thì sẽ đến thăm, nếu không muốn thì có thể không đến, tìm lí do gì đó đẻ thoái thác. Cái gì mà tiệc đón tiếp, cái gì mà cả nhà gặp mặt, đặc biệt là tên phụ thân tiện nghi ngu muội kia không gặp nàng lại là một chuyện nàng rất tình nguyện.



Minh Phỉ thật cũng không thất vọng, nói chuyện cũng tốt, nàng ngồi xe đi đường mệt mỏi, không muốn lập tức đối mặt với những đả kích ngấm ngầm hay công khai kia. Nhưng lập tức như thế, tình cảm quấn quít của nữ nhi đối với thân phụ chưa bao giờ được gặp mặt đó cần phải biểu hiện thích hợp một chút, vì vậy khi Ngọc Bàn dẫn đi rửa mặt thay y phục thì ánh mắt nàng buồn bã hướng Trần thị cáo từ.



Thái Quang Đình muốn an ủi Minh Phỉ đôi câu, lại không biết nên nói cái gì. Chỉ có thể bình tĩnh lại, âm thầm tính toán tìm món đồ gì đó tốt một chút đến cho Minh Phỉ vui.