Hỉ Doanh Môn
Chương 38 : Gả nữ nhi (hai)
Ngày đăng: 15:09 18/04/20
Editor: Thư
Lại không nói đến tất cả mấy vị di nương đều có toan tính nho nhỏ riêng, Trần thị chầm rì rì uống một ngụm trà, lại chậm rãi nói: "Bây giờ, khó khăn nhất là bảo quản chén bát chum đĩa. Đúng rồi, ta đây phải nói rõ một chút, lần này đồ sứ phải dùng trong phủ cũng không phải sứ thô có thể dễ dàng mua bên ngoài, cũng không phải là mặt hàng thường dùng trong quán rượu, mà là mượn từ tất cả các phủ đến, đồ sức đầy đủ các loại kiểu dáng, quý trọng lắm. Nếu làm hư không phải chuyện bồi một hai cái, mà phải bồi trọn cả bộ, nếu là mỗi bộ đều đánh nát một hai cái như vậy, bổng lộc cả năm của lão gia nhà chúng ta cũng không đủ đền. Bồi tiền vẫn chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là thể diện."
Nghe nàng nói như vậy, trên mặt mấy di nương đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vốn là cũng chỉ là gả một thứ nữ mà thôi, hơn nữa xuất thân của mẹ đẻ cũng không cao, phu gia cũng không phải là nhà đại phú đại quý gì, chỉ cần ngoài mặt ổn thỏa một chút, không bị người ta nói tới nói lui là được, hơn không cần phải đến từng nhà mượn đồ sứ quý giá làm gì. Gióng trống khua chiêng như vậy là muốn làm gì đây?
Nhị Di Nương như có điều suy nghĩ, trên mặt Tam Di Nương đều là cảm kích, Tứ Di Nương lại ghen tỵ không dứt, Trần thị nhìn thấy hết nét mặt của mọi người, vẻ mặt vẫn không thay đổi, âm thầm hả hê. Nàng cố ý làm long trọng như vậy vì ba nguyên nhân.
Thứ nhất là để Thái lão gia vui lòng. Thái lão gia có đại tang mới hồi phục, lại mang tiếng là môn sinh của Đế Sư Chung Thái Phó đại nhân, rất là phong quang, nhưng phong quang này ngày thường khó được hiển lộ, chỉ có mượn việc hiếu hỉ thể hiện ra; thứ hai, Thái lão gia có đại tang ba năm, trong nhà không khoản tiền nào có thể thu, nhân khẩu lại đông đảo, hàng năm lại phải chuẩn bị chút phí cho Chung Thái Phó và cấp dưới trong kinh giúp đỡ chỉ điểm, chỉ có ra lại không vào được dẫn đến kết quả chính là trong kho trống không, phải mượn cơ hội này kiếm đầy túi chứ; thứ ba, là vì chính bản thân Trần thị. Nàng mới vừa gả tới, còn chưa có đứng vững, phải mượn cơ hội này phát huy thật tốt một phen, tạo nên hình thượng hiền huệ đại độ trong lòng Thái lão gia và các phủ ở Thủy thành —— nàng cũng không thể không công làm cho người ta không đúng?
Nàng cũng không sợ phủ đệ nhà ai ở Thủy thành phủ nhà ai không đến, hoặc đến qua loa cho xong. Thứ nhất, nhà mẹ nàng có những nhân vật mấu chốt, tỷ như bá phụ của nàng Tri Phủ đại nhân, đến lúc đó đám người bá mẫu Tri Phủ phu nhân nhất định sẽ xuất hiện. Nhân vật số một Thủy thành là Tri Phủ đại nhân cùng phu nhân cũng tự mình giá lâm, còn ai dám ngại tiệc mừng này là gả một thứ nữ không có cấp bậc, tìm cớ không đến chứ? Chỗ tốt của đại gia tộc chỗ tốt chính là tại chỗ này, mặc kệ bình thường hẹp hòi bao nhiêu, nhưng thời khắc mấu chốt nhất định sẽ luôn đứng chung một chỗ.
Thứ hai, Thái lão gia cũng coi như nhân vật số hai ở Thủy thành, vừa là môn sinh của Thái Phó đại nhân, ai sẽ cố ý làm mặt mũi của hắn? Phàm là kẻ lăn lộn chốn quan trường, chút thể diện này thế nào cũng sẽ cho thôi. Mượn chuyện đồ sứ này, thật ra chính là nàng ngầm mượn cơ hội thông báo tất cả các phủ, Thái phủ cố ý muốn long trọng tổ chức hôn sự này thật lớn, mời mọi người đến.
Trần thị nói: "Chính vì chuyện này liên quan đến nhiều sự hệ trọng, ta quyết định giao cho Nhị Di Nương quản. Để cho tiện quản lý, người phụ trách phải lấy ra kiểm lại đồ sứ, còn phải quản cả chuyện mang thức ăn lên, tránh cho đồ sứ này qua tay nhiều người, quá nhiều người quản lí sẽ lại có người đùn đẩy trách nhiệm." Nàng cười tủm tỉm nhìn Nhị Di Nương: "Ta nghĩ rằng, lúc trước muội muội từng trông nom việc nhà suốt ba năm, tình huống trên dưới trái phải trong nhà cũng hết sức quen thuộc, chuyện như vậy không do ngươi làm thì không ai thích hợp hơn nữa. Trừ ngươi ra, lão gia và ta thật đúng là không tin được những người khác."
Minh Phỉ nói: "Ngươi không phải đang làm nhiệm vụ sao?"
Ngọc Bàn nhìn Trần thị một cái, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, chỉ một lát mà thôi, không dây dưa được bao lâu."
Lúc này gọi riêng muốn nói cái gì với mình đây? Minh Phỉ cười đồng ý rồi. Bởi vì thấy Minh Tư cùng Minh Bội ở một bên nghểnh cổ nghe, liền cười hẹn họ: "Hai vị muội muội muốn đi phòng ta ngồi một lát hay không?"
Minh Bội còn chưa mở miệng, Minh Tư liền khinh bỉ nói: "Không đi, sợ dính xúi quẩy."
Đã sớm biết có thể như vậy, Minh Phỉ cười nhạt, giao Minh Ngọc cho nhũ mẫu, dặn các nàng đến phòng mình trước, bản thân mình xoay người đi theo Ngọc Bàn đến gian phòng nhỏ cách vách.
Chung quanh bàn vuông bày mấy băng ghế dài, một cái tủ dài tựa vào tường, đây vốn là phòng nghỉ ngơi của các nha đầu ma ma đang làm nhiệm vụ, giờ phút này tất cả mọi người ở bên ngoài rối ren, trong nhà liền chỉ có hai người Ngọc Bàn cùng Minh Phỉ.
Ngọc Bàn lấy từ trong ngăn kéo ra năm sáu chiếc khăn màu sắc phấn nộn tới Minh Phỉ nhìn: "Tam Tiểu Thư nhìn chiếc khăn hồng thêu Tử Đằng này như thế nào? Vừa đúng lúc xứng đôi với một thân áo ngài mặc hôm nay; nhìn lại xem, màu xanh nhạt thêu cúc tơ vàng cũng không tồi."
"Đều nhìn thật đẹp, làm ta xem hoa mắt đấy." Minh Phỉ chăm chú nhìn lên khăn tay, Ngọc Bàn nhân cơ hội đi tới cửa nhìn xung quanh một chút, thấy bốn bề vắng lặng, bước nhanh trở lại sờ từ ngăn kéo ra một cái hộp con tới mở ra bỏ trước mặt Minh Phỉ: "Tam Tiểu Thư, đây là phu nhân sai nô tỳ đưa cho ngài."