Hỉ Doanh Môn

Chương 44 : Mèo chó (5)

Ngày đăng: 15:09 18/04/20


Ban đêm, Minh Phỉ nghiêm túc canh giữ ở bên cạnh Minh Ngọc, bởi vì sợ nàng còn nhỏ ngủ lộn xộn, sẽ quào loạn đụng trúng vết thương, đèn cũng không dám dập tắt, trông coi đến lúc nửa đêm mới mơ màng ngủ thiếp đi.



Hoa ma ma ở trong phòng Minh Phỉ là người lớn tuổi nhất, đã sớm tìm cớ đi ngủ, chỉ còn lại Kiều Đào và một tiểu nha đầu tên là Diệp Nhi cùng nhau canh giữ ở bên ngoài, thỉnh thoảng vào xem một chút. Hai người thấy hai tỷ muội ngủ say sưa, cũng liền dựa lưng vào nhau bắt đầu ngủ gà ngủ gật.



Hôm sau mới giờ Mẹo ba khắc (cỡ khoảng 5 giờ 45 phút sáng), không đợi Kiều Đào tới gọi, Minh Phỉ đã tự động giựt mình tỉnh lại, vừa định duỗi người một cái, đột nhiên phát hiện bên cạnh có một vật nhỏ mềm mềm nóng hổi, định thần nhìn lại, thì ra là cái mông Minh Ngọc vểnh lên luồng ở trong chăn gác trên gối đầu —— nàng ngủ vắt ngang, cho nên ngủ thẳng tới giữa giường.



Minh Phỉ nhìn tư thế này của nàng, không khỏi đổ mồ hôi lạnh toàn thân, kiểm tra tay của nàng trước, trong miệng trách cứ: "Làm cái gì vậy? Lộn xộn đụng đến tay thì làm sao?"



Minh Ngọc lật người ngồi dậy, nhắm nửa con mắt, chu cái miệng đỏ hồng xinh xắn, khóe miệng mơ mơ màng màng cười: "Tam tỷ tỷ, là mu bàn tay đau, không phải là tay đau, muội không mơ hồ, muội nhớ rất rõ."



Minh Phỉ thấy nàng ngây thơ đáng yêu, không nhịn được nửa ôm lấy nàng ở trong ngực, hỏi "Tay còn đau không? Ngủ có ngon không?"



Minh Ngọc tựa đầu lên vai Minh Phỉ: "Không đau, thuốc kia không tệ. Đêm qua tỉnh dậy một lần."



Minh Phỉ biết phần lớn trẻ con đều đi tiểu đêm, cũng rất kinh ngạc tại sao Minh Ngọc rời giường vậy mà nàng cũng không biết. Liền hỏi: "Tại sao không gọi tỷ?"



Minh Ngọc cười nói: "Muội thấy tỷ ngủ ngon, sợ làm ồn tỷ, xung quanh đèn cũng sáng, muội liền tự mình xuống giường đi ra phía sau giải quyết." Nàng tha thiết nhìn Minh Phỉ: "Tam tỷ tỷ, ngay cả nha đầu muội cũng không có gọi."



Đây là muốn khen ngợi đây mà, Minh Phỉ cười xoa xoa tóc của nàng: "Minh Ngọc trưởng thành, thật tiến bộ, ca ca biết nhất định sẽ khen muội. Được rồi, nếu đã tỉnh thì rời giường, tỷ tỷ đổi thuốc cho muội, chúng ta rửa mặt rồi đi thỉnh an mẫu thân."



Minh Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng: "Tam tỷ tỷ, lúc ngủ nhìn tỷ rất không vui, nơi này nhíu lại." Nói xong cánh tay nhỏ bé bị băng thành bánh chưng liền xoa lên chân mày của Minh Phỉ, có chút lo lắng nói: "Muội nghe bọn nha đầu nói với Tam di nương, cau mày sẽ nổi lên nếp nhăn. Tỷ còn trẻ như vậy, nếp nhăn nổi lên thì làm sao bây giờ?"



Minh Phỉ "Xì" một tiếng bật cười, trong lòng tràn đầy ấm áp, nhẹ nhàng cầm tay bánh chưng của Minh Ngọc: "Muội nhìn nhầm rồi."




Hóa ra nàng ta nghĩ chỉ có một mình nàng ta là chịu khổ đấy? Kiều Đào cười lạnh một tiếng, không hề để ý tới nàng ta nữa, tự chạy đến bên cạnh Minh Phỉ xem vết thương Minh Ngọc bình phục như thế nào.



Minh Phỉ chỉ lo cúi đầu thoa thuốc lên tay Minh Ngọc, nghe Minh Ngọc thỉnh thoảng hít khí liền an ủi trêu chọc nàng mấy câu, lại thỉnh thoảng dạy Chu ma ma lúc thay thuốc phải chú ý những gì, Minh Ngọc không thể ăn cái gì vân vân. Từ đầu đến cuối ngay cả nửa ánh mắt cũng không nhìn Mai Tử, giống như trong phòng này hoàn toàn không có người như vậy.



Mai Tử cắn cắn môi, thả Hỉ Phúc xuống. Hỉ Phúc rơi xuống đất, trước tiên bốn cái chân ngắn giang rộng ra, duỗi lưng một cái mới tung tăng đi về phía Minh Phỉ, cọ chân Minh Phỉ hai cái, nằm ở trên giày Minh Phỉ.



Minh Phỉ thoa thuốc lên tay Minh Ngọc xong, mới cười nói: "Hỉ Phúc này thật là không sợ người lạ."



Chu ma ma lấy lòng nói: "Mèo này chó này vân vân, có linh tính nhất, người nào thật lòng đối tốt với nó, nó đều biết hết. Tam Tiểu Thư thiện tâm, đương nhiên nó sẽ thân cận với người."



Minh Phỉ cười nói: "Đúng thật, ngày trước ta có nuôi một con chó, mặc dù không có xinh như Hỉ Phúc, nhưng thông minh nhất, còn cứu mạng của ta."



Kiều Đào mang theo mấy phần kiêu ngạo, nói cho đám tiểu nha đầu trong phòng nghe: "Đúng đó, sau này con chó kia thất lạc, Tam Tiểu Thư còn chi ra năm lượng bạc cho người quen đi tìm. Mọi người đều khuyên nàng nói, con chó kia cũng chỉ là con thổ cẩu thôi, mất thì mất thôi. Tam Tiểu Thư lại nói, mặc dù chỉ là con chó, nhưng nó đi theo nàng hai năm, lại từng cứu mạng của nàng, nàng làm sao cũng phải tìm nó về. Tam tiểu thư chúng ta là người thiện tâm nhất, ai thật lòng đối tốt với nàng, nàng sẽ thật tâm đối tốt với người đó." Nói xong liếc Mai Tử một cái, chỉ thấy Mai tử ở một bên cúi đầu rũ mắt, gương mặt đần độn, trong lòng liền dâng lên mấy phần ghét bỏ.



Diệp Nhi tới nói: "Phu nhân nơi đó truyền điểm tâm."



Kiều Đào vội đi tới thấp giọng hỏi: "Lão gia đi rồi sao?"



Diệp Nhi lắc đầu: "Không nhìn thấy."



Thì ra ở chỗ này dùng điểm tâm. Kiều Đào tiếc nuối chạy đến phía trước cửa sổ ghé đầu liếc mắt nhìn, thầm nghĩ hiếm có được cơ hội này, tại sao phu nhân không chịu để cho tỷ muội Minh Phỉ cùng dùng điểm tâm, cũng nhân cơ hội để lão gia trông thấy Tam Tiểu Thư chứ? Cứ để như vậy chẳng quan tâm, đây coi như là chuyện gì vậy chứ?