Hỉ Doanh Môn

Chương 5 : Đổi mệnh (Hai)

Ngày đăng: 15:09 18/04/20


Editor: Lovenoo1510



Thanh Hư cũng không thèm nhìn tới, thuận miệng nói: “Thượng cát!” Đưa tới cửa sinh ý, hắn mà không đoán được thì chính là heo! Chỉ có để khách hành hương vui vẻ, mới có thể được nhiều tiền nhang đèn một chút, hắn và Lão Đạo sĩ mới có tiền làm lễ mừng năm mới. Đã rất lâu không có gà nướng để ăn rồi.



Dư ma ma đang muốn hỏi cẩn thận, Uông thị đã hớn hở vậy lại chúc mừng nàng: “Ôi chao, chúc mừng ma ma, ma ma cầu cái gì vậy? Nhất định mong muốn sẽ trở thành sự thật.”



Dư ma ma cũng là người thận trọng, không trả lời câu hỏi của Uông thị, trầm tư một lát, mở mồm nói: “Ta thay phu nhân và tiểu thư nhà ta cung phụng 50 cân dầu vừng, 30 cặp nến, 30 bó hương. Phù hộ lão gia trong nhà, công tử, các tiểu thư bình an vui vẻ, vô bệnh vô tai.”



Nói xong thì kín đáo đưa qua một bao chứa hai mươi lượng bạc cho Thanh Hư, “Đây là của phu nhân nhà chúng ta.” Lại đưa một bao chứa mười hai lượng bạc: “Đây là của Tam tiểu thư nhà chúng ta, muốn thắp một chiếc đèn chong.” Nói đến Tam tiểu thư thì bà cố ý tra xét thần thái Thanh Hư, lại thấy Thanh Hư thờ ơ, mí mắt cũng không hề nhìn lên, trong lòng bà mới hơi buông lỏng một chút, rồi yêu cầu được gặp Tống đạo sĩ.



Thanh Hư nghiêm túc cảm ơn, lại nói mấy câu hữu ích, rồi đem bạc trong tay không chút dấu vết cân nhắc, mặt mày hớn hở: “Hai vị khách quý xin mời sang sương phòng phía đông dùng trà. Ta đi mời sư phụ.” Nếu muốn tiền, thì phải khiến lão già ra ngoài lừa dối mấy câu mới có thể tế thuỷ trường lưu được. 



(Tế thuỷ trường lưu: Nước có dòng nhỏ lại thường chảy dài.)



Dư ma ma đem cây xăm cầm trong tay, nói: “Nãi nãi Ngô gia còn chưa thắp hương cầu phúc đấy. Khó có khi tới một chuyến, sao lại không muốn vì người trong nhà cầu phúc chứ.”



Đều nói quỳ gối thì phải tiêu tiền, ta rõ ràng là bồi ngươi tới có được hay không? Uông thị liếc trắng mắt: “Ta không………”



Dư ma ma ngắt lời nàng: “Mặc dù nãi nãi không vội, nhưng thời gian đã không còn sớm, nô tỳ chờ nãi nãi ở chỗ này, cũng tiện quấy rầy Lão thần tiên một chút.”



Uông thị hận đến nghiến răng, lúc trước nàng ở trước mặt một câu ngươi, một câu ta, lúc này sao lại tự xưng là nô tỳ rồi hả? Thấy ánh mắt của Tiểu đạo sĩ và ma ma thô sử nhà mình sáng quắc nhìn tới, lại ở trước mặt Dư ma ma, rốt cuộc cái mặt này cũng không ném đi được, thẻ cũng không cần, cắn răng góp một lượng bạc, lòng đau đến run rẩy, mặt mũi trắng bệch, vẫn mạnh mẽ cười chống đỡ nói: “Người nhà quê, không so được với phu nhân và tiểu thư nhà quan, tẫn tâm là được rồi.”



Cái này bình thường chỉ phải mất mấy đồng bạc hoặc là cho nửa túi lúa mì cho gà ăn vậy mà cuối cùng lại bị ép phải đưa ra một lượng bạc, trong lòng Thanh Hư cười lăn lộn, trên mặt lại trang nghiêm nói: “Bất kể nhiều ít, đều là một mảnh thành tâm.”



“Vô lượng thiên tôn!” Theo tiếng nói vang vọng truyền tới, thấy một lão đạo sĩ có sức sống thanh sảng đi tới, mặc một đạo bào màu xám gọn gàng sạch sẽ, một chút nếp nhăn cũng không có, râu tóc bạc trắng, có ba chòm râu dài nhìn càng thêm thanh khiết chỉnh tề, vừa đứng ở nơi đó, đem phất trần trong tay tiêu sái vung về phía sau, tay phải cong ngón trỏ lên, duỗi thẳng ba ngón tay khom lưng hành lễ, dáng người cao lớn, tùng bách trong viện như tôn lên, có vài phần tiên phong đạo cốt.
Đợi Dư ma ma hài lòng rời đi, Thanh Hư lại gần lấy hai túi bạc ở trong ngực kín đáo đưa cho Tống đạo sĩ, mình thì giữ lại một lượng bạc. Tống đạo sĩ cũng không tranh giành cùng hắn, chỉ mắng: “Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, mở mắt đã nói dối. Ngươi mau là vận khí tốt, vừa lúc gặp người không biết chữ, nếu gặp người biết chữ, thì chiêu bài bảy mươi năm của ta đã bị ngươi phá huỷ rồi.”



Thanh Hư cười: “Là do sư phụ trấn áp được, nghĩ rất chu đáo. Thẻ trong ống kia đều là thẻ tốt, nàng tuỳ ý rút ra, đều là tốt cả.”



Tống đạo sĩ vỗ hắn một cái: “Ngươi đứa ngốc này! Cái khác không hảo hảo học, dù chuyện suy nghĩ nhiều nhất cũng tốt. Nha đầu Thái gia kia cho ngươi bao nhiêu bạc? Ngươi phải chia cho ta phân nửa.”



Thanh Hư cau mày nói: “Cũng không nói bao nhiêu, chỉ nói hôm nay mười lượng bạc, ta đều đem toàn bộ đi hiếu kính sư phụ.”



Tống Đạo sĩ vừa nghe, tay lập tức nắm chặt túi áo: “Ngươi nói bậy, nha đầu kia nói cho ta một hòm vốn liếng.”



Thanh Hư cười đến xảo trá như hồ ly: “Biết, sư phụ, cũng không phải là ta.”



“Chờ ta chết rồi hãy nói.” Tống đạo sĩ lấy tay che túi áo đi vào trong: “Ngươi cẩn thận một chút, đem cái thứ viết như gà bới kia mà con chó ngậm đến nhanh chóng đốt đi.”



Thanh Hư nói: “Sư phụ là sợ ta sau này đi lừa gạt nàng sao?”



Bước chân Tống đạo sĩ dừng lại một chút: “Ta không sợ, lúc ta nhặt được ngươi, đã coi qua, ngươi là người thành thật, nếu không ta cũng sẽ không uổng công nuôi ngươi.”



Trong mắt Thanh Hư thoáng qua tia sáng, nói: “Sư phụ, ta thật hiếu kỳ, rốt cuộc người có thật biết đoán mạng hay là giả vậy?”



Tống đạo sĩ đi khá xa, từ từ bỏ lại một câu: “Ngươi nói xem?”



Thanh Hư lấy từ trong ngực ra một tờ giấy nhăn nhúm, nhìn phía trên có mấy chữ viết bằng than xấu xí không chịu nổi, bĩu môi, ném về phía chậu than một cái: “Thối hoắc, khắp nơi đều là nước dãi của chó. Nha đầu chết tiệt kia, thiếu ta 50 lượng bạc, nếu không trả cho ta, đạo gia sẽ đem ngươi lừa gạt bán vào kỹ viện.”