Hỉ Doanh Môn
Chương 75 : Vị khách kì lạ (hai)
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Editor: Trịnh Phương.
Vị khách quý này, lại là một nữ đạo cô hơn 50 tuổi—— Tôn đạo cô, quán chủ Thanh Phong quán nổi tiếng xa gần. Khí thế của vị Tôn đạo cô này không giống bình thường, vô cùng quen thuộc đối với các vị phu nhân ngồi bên trong. Bởi vậy, khi thấy nàng đi vào, bọn họ rối rít chào hỏi nàng, mời nàng ngồi bên cạnh mình.
Tôn đạo cô nói tiếng không dám, khước từ một câu. Trần thị đặt một cái bàn khác ở bên cạnh cho nàng, mời nàng cùng hai vị đạo cô trẻ tuổi nàng mang tới ngồi xuống, mang thức ăn chay và rượu ra, sau đó mới cười nói: "Không biết sao hôm nay tiên cô lại tới không báo trước?" Dáng vẻ rất là vinh hạnh.
Tôn Đạo cô nói: "Nghe nói hôm nay là sinh nhật của Tam tiểu thư trong phủ, bần đạo cùng với nàng cũng coi như hữu duyên, cho nên cũng muốn tới tham gia náo nhiệt. Không biết Tam tiểu thư ở đâu?"
Tất cả mọi người cho là đây là Thái gia muốn tìm một mối hôn sự tốt cho Minh Phỉ, vì phòng ngừa chu đáo, cố ý muốn mời vị đạo cô này tới cửa, liền chiều lòng nói: "Không biết sao tiên cô lại có duyên phận với Thái Tam tiểu thư? Nói cho mọi người nghe một chút?"
Tôn đạo cô chắp tay hô một tiếng "Vô Lượng Thiên Tôn"*, khép hờ hai mắt, âm thanh trầm ổn nói: "Hữu duyên chính là hữu duyên, vô duyên thì cầu xin cũng không cầu được, tất cả tùy duyên."
* Câu này hay xuất hiện trong mấy phim, truyện cổ đại, mấy ông bà đạo sĩ hay nói đó ạ =)) Câu cửa miệng luôn.
Ù ù cạc cạc, nghe không hiểu. Tất cả mọi người đều cùng có chung một suy nghĩ, nhưng bởi vì tin tưởng và thờ phụng đạo giáp đã trở thành một loại tín ngưỡng phổ biến trên cả Đại Phong triều, nên cũng không còn có ai dám nói mình không hiểu, hoặc là dám bày tỏ bất mãn, cũng làm ra dáng vẻ cực kỳ tán đồng. Dien&d_;le”qu+y=do(n
Trần thị thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là quà tặng kèm cho việc phục vụ khi gia tộc tiêu tốn một ngàn lượng bạc? Chưa từng nghe nói quán chủ Thanh Phong quán tốt bụng như thế? Trong lòng nghĩ loạn, cũng không dám trì hoãn, lập tức sai Ngọc Bàn đi mời Minh Phỉ tới.
Bọn hạ nhân đã sớm truyền tin tức này đến chỗ các tiểu thư, khiến bọn họ ồn ào lộn xộn nghị luận, quán chủ Thanh Phong quán- Tôn đạo cô tiếng tăm lừng lẫy như thế nào, pháp lực vô biên.
Minh Phỉ vừa nghe, vừa thầm nghĩ quan hệ của Trần thị cùng quán chủ Thanh Phong quán này thật là tốt. Chỉ là sinh nhật nàng, vị đạo cô này tới xem náo nhiệt cái gì? Phải nói là tới vì tạo thanh thế đi. Trước đó chưa nghe Trần thị cùng Thái Quang Đình nhắc tới chuyện người này đặc biệt tới chúc mừng sinh nhật nàng, hình như thể diện của Thái Quốc Đống cũng không lớn như vậy.
Hẹp hòi đến nỗi Minh Phỉ cũng có chút không nhìn nổi, Minh Bội lại quay đầu nhìn nàng cười lấy lòng, ý là, ta làm tốt không? Cười đến mức khiến Minh Phỉ không thể tiếp tục tức giận.
Viên Mai Nhi khinh thường nói Minh Bội không phóng khoáng, cũng không thèm làm bậy cùng các nữ hài tử Thủy thành phủ, nhàn nhạt nhìn lướt qua, dè dặt nói: "Các quý nhân trong cung chỉ dùng bùa Thái Hư đại phu* đại nhân luyện chế. Tổ phụ ta cũng có."
* Đại phu: Chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ.
Thái Hư đại phu là đạo sĩ mà Hoàng đế Đại Phong triều đặc biệt phong quan, địa vị tương đương với quan Tứ phẩm. Mặc dù cấp bậc không cao lắm, nhưng lại có thể ra vào cấm thát*, thường gặp người hoàng thất, còn có thể phong tặng chức quan phụ mẫu, đãi ngộ không thể nói là không cao.
* Cửa cấm hoặc cửa nách trong cung.
Viên Mai Nhi vốn nghĩ là hòa nhau một ván, nhưng Thái Hư đại phu này cùng quý nhân trong cung đối với các tiểu cô nương ở Thủy thành mà nói, thật sự là xa không thể với. Vì vậy, mọi người chỉ trầm mặc chốc lát, liền tự động quên đi lời nói của nàng, tiếp tục hâm mộ Minh Phỉ. Việc này khiến nàng ta giận đến nội thương, toàn là một đám nha đầu nhà quê ngu muội thiển cận, nói không chừng cái gì là Thái Hư đại phu cũng không biết. Nhờ có Cung Nghiên Bích tiến tới hỏi nàng sự vụ trong kinh thành, mới không khiến nàng ta mất khống chế. Die%nd%anl)equ&yd0n
Sau khi tiễn khách đi, tâm tình Trần thị rất tốt, mặt mày hớn hở vừa xoa bả vai cho Thái Quốc Đống, vừa nói: "Cung gia tặng ba ngàn lượng bạc tới đây, muốn nhờ chúng ta kiếm một mối hôn sự tốt trong kinh thành cho Đại tiểu thư nhà họ... Lão gia, ngài không biết, Tôn tiên cô vậy mà lại tới. Xem tướng cho Minh Phỉ trước mặt mọi người, nói là tương lai của Minh Phỉ tiền đồ vô lượng. Vả lại còn cho Minh Phỉ một lá bùa hộ thân do sư phụ nàng tự mình luyện chế." Thái Quốc Đống làm việc bên ngoài cả ngày, cũng không biết một chút gì về việc này, có vẻ hứng thú nhắm hai mắt lại, nói: "Là nàng cho người đi Thanh Phong quán mời nàng tới đây đi? Lại mất đưa bao nhiêu tiền vậy?"
Trần thị rất buồn phiền, dùng sức bóp bả vai hắn, một bên nói: "Lão gia có ý gì? Ngài định nói là nàng lừa gạt thiếp thân? Hay là nói, câu tương lai Minh Phỉ sẽ tiền đồ vô lượng của nàng đều là nói láo? Đã như vậy, vì sao ngài lại muốn tin chuyện hoang đường là ra đời vào tháng Hai kia? Người ta nói Minh Phỉ tốt, tương lai nàng cũng dễ tìm được nhà chồng tốt, chuyện này rất có lợi đối với tất cả mọi người. Chỉ cần có người chịu nói bọn nhỏ tốt, phải cho bọn họ tiền thì thiếp thân cũng bằng lòng, sao ngài lại như vậy chứ."
"Ừm, ngươi điểm nhẹ! Biết ngươi hiền huệ, lão gia đây không phải là chọc ngươi chơi sao?" Thái Quốc Đống đau đến nhe răng. Hắn vốn thuận miệng mới nói như vậy, nghe vậy cũng không tìm lời nào để biện minh, nói thế nào đều không đúng, liền miễn cưỡng lên tinh thần: "Ý của lão gia là ngài không ngại việc thiếp thân đi cầu phúc thay lão gia, xem chút lão gia có thể có thể gặp may mắn gì không. Trong kinh ban xuống ba công văn khẩn cấp, tri phủ đại nhân cũng gấp muốn chết. Nếu không xử lí được chuyện lần này, chỉ sợ hắn chạy không thoát." Tri thủ chạy không thoát, chuyện của hắn cũng biến thành bọt nước.
Lúc này Trần thị mới chuyển giận thành vui, nói: "Được, hai ngày nữa thiếp thân phải đi." Rồi lại thầm nhớ lại một vài chuyện đau buồn trong lòng. Đều nói Thanh Phong quán hương khói linh nghiệm, nàng cũng nên cầu xin một điều vì mình.