Hỉ Doanh Môn
Chương 79 : Thay đổi (hai)
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Edit: Thu Lệ
Thái độ của Trần thị đã thay đổi, thắng lợi liên tiếp đã để nàng thấy được lực lượng của mình, đối với tương lai cũng tạo nên lòng tin cực lớn. Giờ phút này nàng sẽ không động vào Thái Quang Đình, nhưng con người rồi sẽ thay đổi, ai biết tương lai sau khi nàng có con trai của mình rồi thì có thay đổi hay không chứ?
Hiện giờ, Thái gia chỉ là một gia đình quan viên trung cấp bình thường, không có tiền không có quyền, càng không tước vị gì đó có thể thừa kế, không có gì có thể tranh. Nhưng tương lai cũng không nhất định, giả sử dưới sự giúp sức của Trần thị, Thái Quốc Đống lên thẳng mây xanh, ôm tài phú vô số, không dám đảm bảo Trần thị sẽ không sinh lòng bất bình —— nàng chịu nhiều đau khổ mưu đồ chỗ tốt, lại phải không có đền bù phân cho nhi tử của nữ nhân khác, dựa vào cái gì chứ?
Một người bị áp chế nhiều năm, đột nhiên chứng kiến thấy ánh rạng đông thắng lợi, sau khi mở mày mở mặt thì có mục tiêu mới, dĩ nhiên là muốn nhiều hơn. Cho nên Trần thị thay đổi là hợp tình hợp lý.
Tất cả đều tồn tại biến số.
Minh Phỉ ôm đầu suy nghĩ cả đêm, dẫn đến ngày hôm sau rời giường chân cũng có chút lơ mơ. Gọi Kiều Đào chuẩn bị chút điểm tâm, tự mình xách theo hộp đựng thức ăn đi đến viện Thái Quang Đình.
Thái Quang Đình đang trước cửa sổ khổ sở học hành, trong nhà xảy ra những chuyện này không ảnh hưởng đến tâm trạng dụng tâm khắc khổ của hắn chút nào. Nghe nha hoàn báo Minh Phỉ tới, lập tức để sách xuống nghênh đón: "Sao hôm nay lại rảnh rỗi mà tới đây?"
Minh Phỉ nói: "Mẫu thân đã định ngày mai phải đi đón Ngụy ma ma đến nhà, nghe nói Ngụy ma ma rất khuôn phép, chỉ sợ sau này muốn nói chuyện với ca ca cũng không dễ dàng, cho nên thừa dịp hôm nay không có chuyện gì cố ý tới thăm một chút."
Sang đây thăm hắn, nhưng lại không mang theo Minh Ngọc, Thái Quang Đình lập tức đuổi người phụ vụ bên cạnh, cười nhìn Minh Phỉ: "Có lời gì muốn nói với ca ca?"
Lời nói đã đến khóe miệng, rồi lại nuốt xuống, nói gì với Thái Quang Đình? Lúc này là thời khắc mấu chốt hắn đi học, ảnh hưởng hắn làm cái gì. Lập tức cười nhẹ một tiếng: "Chính là hi vọng ca ca bảo trọng thân thể nhiều một chút."
Trong lòng Thái Quang Đình có chút hiểu, vỗ vỗ tay Minh Phỉ, trầm giọng nói: "Trời muốn đổ mưa nương phải gả cho người(*), nên tới đều phải tới, có một số việc không thể ngăn được. Muội yên tâm, chỉ cần một ngày còn có ta, ta nhất định sẽ bảo vệ được muội và Minh Ngọc chu toàn. Chờ ta, ngày đó không lâu nữa đâu."
"Di nương thật là khách hiếm thấy." Minh Phỉ vội vàng cười nghênh đón, nhận lấy khay trong tay Tứ di nương, mời nàng ngồi xuống.
Tứ di nương lôi kéo Minh Phỉ nhìn kỹ một lần, khen: "Tam Tiểu Thư càng ngày càng xuất chúng rồi, hơn nửa năm học hỏi, người lại đột nhiên giãn ra, cao không ngừng nửa cái đầu chứ? Nhìn xem, những y phục này phải làm lại lần nữa rồi."
Minh Phỉ không biết rốt cuộc nàng ta muốn làm cái gì, nhưng Tứ di nương và Minh Bội đều giống nhau, từ trước đến giờ là không lợi lộc không dậy sớm. Lập tức đổi đề tài: "Di nương muốn đưa canh cho ai đây?"
Tứ di nương chính là đang chờ câu hỏi này của nàng, lập tức cười nói: "Ta đang đưa canh cho phu nhân. Bởi vì sợ Minh Bội nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, mặc lộn y phục, cố ý đi đường vòng dặn dò nàng, đi ngang qua đây nên thuận đường đi vào xem một chút. Nếu như hai vị tiểu thư đều mặc y phục vui vẻ, thì ta cũng không lắm miệng, nhưng không ngờ ta lại lắm miệng nói một câu. Quả nhiên là ta đến không công, trước giờ Tam Tiểu Thư vẫn luôn là người hiểu chuyện nhất, lại có phu nhân dạy bảo, sao có thể làm sai chứ, đúng không?"
Minh Phỉ vội nói cám ơn: "Tại sao Di nương lại nói như vậy? Tiểu bối chúng ta đều phải được trưởng bối chỉ bảo bất cứ lúc nào mới được." Mắt nhìn về phía chén canh: "Di nương vẫn nên mau đi đi, bên Ngũ muội muội để ta đi nói, cẩn thận canh nguội." Nhất định không hỏi Tứ di nương tại sao phải đưa canh cho Trần thị.
Tứ di nương không chịu được, không thể làm gì khác hơn là nháy nháy mắt, ý bảo Minh Phỉ tới gần một chút, nàng có chuyện nói nhỏ.
"Mắt của Di nương không thoải mái sao?" Minh Phỉ làm bộ không hiểu. Cho tới bây giờ, nàng đều không thích vẻ mặt gian xảo, lòng dạ hẹp hòi của Tứ di nương, cũng không hi vọng Minh Ngọc học theo.
Tứ di nương gấp đến độ giơ chân, không thể làm gì khác hơn là đi thẳng về thẳng: "Lúc hai ngươi đi, nhớ chúc mừng phu nhân, nhớ không nên chọc phu nhân không vui, giúp đỡ phu nhân nhiều hơn, cẩn thận một chút......"
Minh Ngọc chớp hai mắt trắng đen rõ ràng: "Di nương làm sao vậy? Rốt cuộc muốn nói cái gì hả?"
"Ôi chao!" Tứ di nương bất đắc dĩ nói, "Các ngươi sắp có thêm tiểu đệ đệ rồi!" Sau đó vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc quan sát nét mặt của hai tỷ muội. Nàng cũng không tin hai tiểu nha đầu này không hiểu được ý vị này là như thế nào.