Hỉ Doanh Môn
Chương 84 : Thích chưng diện (1)
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Minh Phỉ nghe vậy quay đầu lại, chỉ thấy toàn thân Cung Viễn Hòa mặc cái áo hoa văn màu tím viền xuyên suốt đến tay áo, càng nổi bậc khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, ánh mắt trong trẻo. Hắn nằm nghiêng trên ghế dựa ở trước kệ sách, cà lơ phất phơ bắt chéo hai chân lắc quá lắc lại,vẻ mặt vô sỉ. Thấy nàng nhìn sang, nhìn nàng chớp mắt vài cái: "Thế nào, mấy tháng không gặp liền không nhận ra rồi sao? Nhận không ra trả chó của ta cho ta!"
Minh Phỉ"Xì" một tiếng bật cười: "Xin lỗi, nghe giọng nói này thật đúng là không nhận ra được." Bắt đầu đổi giọng rồi.
Cung Viễn Hòa đắc ý nói: "Dễ nghe hơn chứ?"
Minh Phỉ đã từng nhìn thấy bộ dạng không chút kiêng kỵ của hắn, cũng coi như là sinh tử chi giao, cũng không dám ngay trước mặt Thái Quang Đình và người ngoài Lý Bích này nói nhiều với hắn. Chỉ cười nói: "Tiểu muội ở chỗ này chúc mừng ba vị ca ca."
Mặt của Lý Bích càng đỏ hơn, Cung Viễn Hòa bắt đầu cười nhạo hắn: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không nên hơi một tí liền đỏ mặt. Đây cũng gần giống như thân muội tử (em gái ruột) của mình, đều là người trong nhà, ngươi thẹn thùng cái gì?" Phối hợp với giọng điệu cùng vẻ mặt kia, Minh Phỉ tự động phiên dịch là, một tiểu nha đầu chưa đủ lông đủ cánh như vậy, cũng đáng giá cho ngươi thẹn thùng sao?
Minh Phỉ thấy Lý bích quá xấu hổ, vội ngắt lời: "Cung đại ca, không phải huynh nói cho Lục muội muội một con chó sao? Vì sao đã qua hơn nửa năm, cũng không thấy huynh đưa tới? Chẳng lẽ là hối hận?" Cung Viễn Hòa có chút thản nhiên, cười nói: "Qua vài ngày đi."
"Chó nhỏ lớn lên thành chó lớn, qua ít ngày nữa đã có thể thành chó già rồi. Minh Ngọc mỗi ngày đều hỏi, lừa trẻ con không được." Minh Phỉ níu lấy không thả, Cung Viễn Hòa hiếm thấy bị túng quẫn, nhìn Thái Quang Đình cầu cứu.
Thái Quang Đình vội nói: "Không phải là muội muốn dọn dẹp phòng cho ta sao?"
Thừa dịp vú già đổi màn, Minh Phỉ nhanh chóng nói tin tức Trần thị mang thai cho Thái Quang Đình nghe: "Hôm nay Kim Quế và Mộ Vân trong phòng mẫu thân kia làm rèm cho ca, đều là trước đó vài ngày Trần gia đưa tới. Mẫu thân còn muốn Kiều Đào cũng đi, hiện giờ đi theo muội là Kim Trâm. Nghe nói qua mấy ngày này sẽ cho ca Kim Quế và Kiều Đào."
Thái Quang Đình nghe, chỉ cảm thấy trong lòng một trận phiền loạn. Ngay cả cứ như nhà bọn họ, sau khi lớn lên trưởng bối cho hai nha đầu chính là hợp tình hợp lí, cũng không có gì có thể chỉ trích. Nhưng nghĩ tới Trần thị dùng chiêu tìm người từ Trần gia này, hắn liền không thoải mái nổi.
Minh Phỉ cười nhìn vẻ mặt của hắn, lại ném ra một tin tức chấn động lòng người, "Từ khi tin mừng ca thi đậu đưa đến nhà chúng ta, mẫu thân nơi đó náo nhiệt hẳn lên, trong nhà mỗi ngày luôn có khách tới thăm. Nếu như không phải thân thể mẫu thân bất tiện, chịu không được quấy rầy, nói không chừng sẽ nhiều hơn." Không đề cập tới ý tới dò la, riêng bà mai thôi cũng đã đến ba bốn người rồi.
Thái Quang Đình nhíu mày: "Ta hiện tại muốn chuyên tâm đọc sách, làm sao có ý định trông nom chuyện này!" Thật ra thì thời gian cũng không xê xích gì nhiều, đến cái tuổi này của hắn, đa số nhà người ta cũng đã nghị hôn, chỉ là suy nghĩ của hắn hơi khác người khác.
Minh Phỉ nói: "Thật ra mẫu thân không nói gì, nhất nhất tìm cớ đẩy đi, chẳng qua muội thấy phụ thân hình như là động tâm. Ca ca vẫn nên sớm tính toán mới được."
Theo tính khí cùng tác phong của Trần Thị, tất nhiên là muốn lấy hôn sự của Thái Quang Đình để tạo ân tình, không hỏi qua ý tứ của Thái Quang Đình, nàng ta tất nhiên sẽ không tự tiện quyết định, tối thiểu ngoài mặt nàng ta không làm gì quá đáng. Nhưng chỗ Thái Quốc Đống thì khó nói. Thái Quốc Đống người này lỗ tai rất mềm, nếu ai thổi đôi câu bên tai ông ta, khó bảo toàn sẽ không quyết định rồi mới thông báo cho người. Dù sao dâu cả không giống với con dâu khác, quan hệ đến hưng suy gia phong một thế hệ tiếp theo trong gia đình, ông ta là gia trưởng, trong mắt làm sao đến phiên tiểu bối làm chủ? Dĩ nhiên là lão nhân gia ông ta nhất ngôn cửu đỉnh.
Minh Phỉ nâng má ngẫm nghĩ một hồi, trước tiên sai Kim Trâm lấy cái váy xanh nhạt thêu cành hoa sen mình mới làm trong rương ra thay, rồi lại lấy cuộn vải lụa màu xanh lá và màu tím nhạt chia ra gói lại, sai người đốt đèn lồng, tự mình đi tặng lễ. Vừa ra đến trước cửa thấy Mai tử lặng yên không một tiếng động đứng ở trong bóng cửa nhìn cây Hải Đường trong sân ngẩn người, liền nói: "Mai tử, mấy ngày qua ta bế Hỉ Phúc lên có chút nặng, ban ngày có phải ăn nhiều hơn bình thường hay không?"
Mai tử vội vàng cúi đầu cung kính nói: "Sau khi thời tiết chuyển lạnh ăn uống liền tốt hơn ngày trước nhiều."
Minh Phỉ nói: "Cũng đừng để cho dáng dấp nó quá béo. Được rồi, ta muốn đi chỗ hai vị di nương tặng quà, để nó đi theo ta chạy hai vòng đi."
Mai tử nhanh đi đến chỗ Minh Ngọc dẫn Hỉ Phúc ra ngoài, Hỉ Phúc nhìn thấy Minh Phỉ, tung tăng tung ta theo sau, Mai tử không thể thiếu được phải cùng đi phía sau phục vụ.
Minh Phỉ đi tới một nửa, đột nhiên lại hô đau chân, ngại đường xa, nói không muốn đi nơi đó củaTứ di nương, phân phó Mai tử đi mời Tứ di nương đến chỗ Tam di nương, cùng chia ra cho xong việc.
Kim Trâm nghĩ, vốn tặng đồ chính là đưa một nhân tình, Tam Tiểu Thư làm thế này, thì mười phần nhân tình sẽ giảm súc xuống ba phần. Đang muốn mở miệng khuyên đôi câu, lại nghĩ đến hiện giờ Trần thị không muốn gặp Tứ di nương, nói không chừng Minh Phỉ chính là cố ý, vì vậy thu lại lời muốn khuyên.
Tam di nương đang ở dưới đèn thêu cái yếm ngũ độc cho đứa bé của Trần thị mặc, chợt nghe nha hoàn báo lại Tam Tiểu Thư tới, vội vàng buông may vá trong tay xuống đi ra ngoài đón.
Liền thấy con chó Hỉ Phúc mập ú đi phía trước, Kiêm Trâm rọi đèn, trong tay Hoa ma ma cầm cái bọc, vây quanh Minh Phỉ đi tới.
Minh Phỉ đi ở giữa, trên người mặc cái váy màu xanh nhạt thêu đầy cành hoa sen dưới ánh trăng lộ ra vẻ rực rỡ lung linh, phong thái lại không kém hơn Liễu Lăng kia bao nhiêu.
Tam di nương không khỏi cười mà nói: "Váy thật đẹp! Là Đại công tử mua được từ Phủ Minh sao?"
Minh Phỉ cười nói: "Di nương nói đùa. Cái này chỉ là lăng đoạn bình thường ở trong nhà dùng chút ngân tuyến thêu ra ngoài thôi. Chính là tay nghề của các nàng trong phòng thêu thùa tốt thôi, như thế nào? Không kém hơn Xuân Hòa Hiên chứ?"
"Mặc dù không phải là mãn tú (hàng thêu hoàn toàn), nhưng linh động hơn mãn tú." Tam di nương vô cùng ngạc nhiên: "Cái này do ai làm? Vậy mà có tài nghệ bậc này? Mau nói cho ta nghe."
Minh Phỉ chờ nàng hỏi câu này, ra vẻ suy tư, nhìn về phía Kim Trâm: "Là ngươi đi lấy tới."