Hỉ Doanh Môn

Chương 87 : Phản kích (một)

Ngày đăng: 15:10 18/04/20


Edit: beyours07



Đoán chừng là ý thức được trường hợp thế này sẽ mang đến cho Thái gia khốn nhiễu, Cung Viễn Hòa cũng không còn ở Thái gia ở mấy ngày, tránh thoát trận đầu mũi nhọn kia rồi thừa dịp bóng đêm leo tường đi ra. Chỉ qua vài ngày nữa, cả Thủy thành phủ cũng đều truyền, Đại công tử Cung gia Cung Viễn Hòa mới khảo trúng Á nguyên tuy còn nhỏ tuổi cũng không học tốt, còn học những kẻ kia hư hỏng kia trêu hoa ghẹo liễu.



Thậm chí cha hắn Cung Trung Tố cũng vội vã chạy về, cho người túm hắn từ phòng của hoa khôi  kia trói trở về, đánh cho một trận.



Nhưng chuyện đính hôn của hắn cứ như vậy mà thất bại, bởi vì, Cung Trung Tố kỳ vọng rất cao vào đứa con trai này, nhất định không chịu tùy tiện tìm người lấy. Nhưng người tốt mà hắn để ý nghe người ta nghe nói Cung Viễn Hòa là người như vậy, quả quyết không chịu; mà người mà Cung Nhị phu nhân để ý đồng ý, Cung Trung Tố lại kiên quyết không đồng ý.



Cuối cùng Cung Trung Tố đập bản, mỗi phòng về mỗi phòng, Cung Viễn Hòa là trưởng phòng, đính hôn muộn một chút cũng không còn quan hệ, trước tiên cứ định cho trưởng nữ Cung Nhu Du của chi thứ hai. Nhưng chính là chuyện như vậy, truyền tới trong lỗ tai tất cả phu nhân các phủ thì mọi người đều đang cười, nụ cười vô cùng kỳ quặc.



Mẫu thân Trần Oánh Trần Tam nãi nãi tới thăm Trần thị, che miệng cùng Trần thị nói: "Đồ của đại phòng Cung gia nhiều gấp mấy lần so với chi thứ hai, cũng khó trách Cung Nhị phu nhân trăm phương ngàn kế muốn tìm cho đại phòng một con dâu tiểu môn tiểu hộ, tính tình mềm nhũn, như vậy mới dễ đắn đo. Coi như chỉ là thím, nhưng là có ân dưỡng, huống chi những năm này chuyện của đại phòng cũng chẳng phải là do nàng quản sao?"



Trần thị cười nói: "Ta xem Cung đại nhân coi như công chính."



"Cầm vào dễ dàng, lúc lấy ra cũng rất khó khăn. Cung đại nhân công chính hơn nữa, có thể vì một đứa con trai không có mẹ và mấy lượng bạc mà trở mặt cùng thê tử nam nữ của chi thứ hai  sao?" Trần Tam nãi nãi nói: " Ta ngược lại nhìn vị Cung Đại công tử này không phải là một người dễ bắt nạt, vả lại chờ xem thôi, tương lai nhà hắn còn phải ầm ĩ."



Minh Phỉ ở một bên làm châm tuyến, nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người, không khỏi thầm nghĩ, ở những nhà cự phú này, quả nhiên không hề nhẹ nhõm nhiệt tình chút nào, càng nhiều tiền càng sợ chơi đùa, còn không bằng tìm một người biết gốc biết rễ, thật thà, biết ơn biết tình sống qua ngày, nghèo một chút khổ một chút cũng không sao, không trông cậy vào hắn yêu nàng, thương nàng bao nhiêu, tóm lại là sống qua ngày, trôi qua nhẹ nhõm một chút là tốt.



Trần thị thở dài nói: "Người chết vì tài chim chết vì ăn, là người luôn là có tư tâm. Từ xưa đến nay, nhìn thông phóng khoáng lại có mấy người?" Cũng không biết Thái Quang Đình nói có đúng là thật hay không? Hoặc có thể là, hiện giờ đúng là hắn thật sự nguyện ý tương lai một đồng cũng không cần, nhưng sau này hắn sẽ thay đổi chủ ý, vợ con của hắn lại nguyện ý sao? Nghĩ tới đưa ánh mắt rơi vào trên người Minh Phỉ, mấy con riêng kế nữ này đối với mình lại có mấy phần thật lòng đây?



Chỉ thấy Minh Phỉ ngồi bên cạnh đang tỉ mỉ may một đôi tất nhỏ. Nàng đã tự tay làm cho thai nhi còn chưa ra đời này hai bộ y phục nhỏ rồi, từ mũ đến vớ, đều dùng gấm thượng đẳng, vải bông mềm vải, y phục nàng may có gì đó kỳ lạ, tất cả đều là đem đường may nối lật ở bên ngoài, hơn nữa không có một chút thêu hoa nào, vô cùng mộc mạc.
Trần thị không nói một lời, ngồi ước chừng hai khắc.



Nàng không lên tiếng, những người khác trong phòng cũng không dám lên tiếng, căn phòng lớn như thế, nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng hô hấp. Minh Bội cuối cùng cũng không nhịn được, gắng gượng nói: "Mẫu thân......"



Lời còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng "Loảng xoảng" thanh thúy vang lên, là Trần thị ném cái thìa trong tay vào trong chén sứ, dọa đến bả vai Minh Bội run lên, câu nói kế tiếp tất cả đều nuốt xuống bụng. Trần thị mới chậm rãi nói: "Thế nào?"



Minh Bội lấy lại bình tĩnh, lắc đầu: "Không có việc gì."



Minh Tư lại đột nhiên mở miệng: "Mẫu thân để cho chúng con tới đây học xử lý chuyện nhà, là muốn học từ lúc nào đây?" Giọng nói vô cùng trấn định tỉnh táo.



Minh Phỉ ngước mắt lên nhìn Minh Tư, chỉ thấy nàng lẳng lặng nhìn Trần thị, trong đôi mắt bất thường mà lộ ra một ngọn lửa.



Khóe miệng Trần thị cụp xuống, rõ ràng là muốn phát tác, nhưng hết lần này tới lần khác vừa cười: "Không đợi được rồi hả? Quản gia chuyện này, cũng không đơn giản như các ngươi tưởng tượng, chuyện quan trọng thứ nhất chính là luyện kiên nhẫn. Nếu là ngồi không yên, làm sao có thể được? Từ từ chờ, người đang ở trên đường."



Minh Tư cúi đầu rũ mắt: "Dạ, mẫu thân dạy rất đúng." Tư thái cực thấp.



Trần thị cũng không nói nữa.



Vì vậy mọi người lại ngồi không gần nửa canh giờ.