Hi Du Hoa Tùng

Chương 10 : Thiên Cơ

Ngày đăng: 20:01 19/04/20


"Mưu phản?" Nghê Thường cảm thấy trong lòng mình có chút run sợ.



"Chuyện này cũng có thể xảy ra lắm. Yến vương, Tề vương, Trữ vương dưới tay đều có binh hùng tướng mạnh, tạo phản cũng không phải là chuyện không thể. Bất quá một khi Hoàng Thái Tôn lên ngôi nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra."



Lưu Phong nghe vậy, vừa đi vừa cẩn thận suy nghĩ trong lòng:



-Đúng rồi, Hoàng Thái Tôn tại Hoa Hạ hoàng triều chưa chắc đã giống Hoàng Thái Tôn của Đại Minh vương triều. Hơn nữa Hoàng Thái Tôn còn có tu chân giới chống đỡ sau lưng. Ta cũng nên cẩn thận cân nhắc, trước mắt cứ đi bước nào hay bước đó đã.



Thật là nan giải đây!



Lưu Phong lúc này quả thực là rất bực bội, hắn không biết Hoa Hạ hoàng triều và Đại Minh vương triều có giống nhau nhiều như hắn nghĩ hay không nữa.



Nghê Thường thấy Lưu Phong cau mày, lập tức vỗ vỗ vai an ủi hắn:



-Phong nhi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Mau về nghỉ sớm. Mai ta sẽ nói chuyện với ngươi tiếp.



Chẳng biết tại sao nhưng khi biết Lưu Phong sắp phải đi xa, Nghê Thường chợt có một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được.



"Tam sư tôn, người cũng nghỉ sớm. Phong nhi sẽ nghĩ về người." Sắp phải đi xa, Lưu Phong cũng trở nên dạn dĩ hơn nhiều.



Nghê Thường nghe như vậy, hoa dung lập tức đỏ lên, thân thể lập tức hóa thành một trận gió biến mất, không thấy đâu nữa.



Nhìn theo phương hướng mà Nghê Thường biến mất, Lưu Phong không khỏi cảm thấy nổi lên một sự hâm mộ đối với vị tam sư tôn của mình. Hắn khẽ kêu lên:



-Đáng chết thật, Thái Âm Thất Tinh Huyền của ta khi nào mới có thể bay như vậy được cơ chứ. Đúng rồi, ta còn có Phi nhi, nó chính là Thanh Loan thần điểu, hậu duệ của thượng cổ thần thú. Đợi khi nó trưởng thành, không phải mình sẽ bay được hay sao?.



Nghĩ đến đây hắn mới nhớ ra là mấy ngày hôm nay không thấy Phi nhi, không biết nó đang lêu lổng ở đâu nữa.



.



Đêm nay bầu trời tinh quang lóe sáng, thiên tượng đêm nay của thực là rất kỳ lạ.



Trương Thiên Sư đột nhiên nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện một hiện tượng rất kì dị. Một ngôi sao đột ngột xuất hiện, lóe sáng một cách rực rỡ, ẩn ước hiện tượng của đế vương, chính là Tử Vi tinh.



Ngôi sao này vốn ánh sang phát ra rất yếu ớt, không nghĩ ra bây giờ lại lóe sáng.




"Không sai, đạo hạnh của Trương Thiên Sư tuyệt đối không dưới lão đạo, chúng ta biết được ắt hắn cũng có thể biết được. Bất quá lần này hắn cũng tổn thọ mười hai năm, chỉ cần thêm vài năm nữa thì chúng ta cũng sẽ bớt đi được một đại kình địch."



"Đạo Diễn, thiên hạ rộng lớn, biển người mênh mông. Ngươi nói ta làm thế nào có thể tìm được quý nhân đây?" Hoa phục nam tử biết Trương Thiên Sư cũng biết được thiên cơ, quyết định phải nhanh chóng tìm được quý nhân trước.

"Đạo Diễn cười khổ nói:



-Lão đạo cũng không biết nữa. Người đó cho dù bây giờ có đứng ngay trước mặt chúng ta thì chúng ta cũng không biết được có phải là quý nhân hay không.



Hoa phục nam tử nghe vậy, nóng nảy nói:



-Vậy bây giờ làm thế nào mới tốt đây, thiên ý đã như vậy, chúng ta nên làm thế nào đây?



Đạo Diễn ngẩng đầu nhìn thoán qua bầu trời, sau đó ánh mắt ngừng lại trên người hoa phục nam tử:



-Vương gia, chúng ta tạo phản vốn là đã mặc kệ thiên ý, mệnh người người nắm giữ, không phải do trời nắm.



"Đúng, mệnh ta do ta nắm giữ, lão tặc Thiên, ngươi không cho ta làm lão Đại, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy tự ta cũng có thể làm được hoàng đế." Hoa phục nam tử đối với xuất thân của mình vô cùng bất mãn, nếu hắn có thể là lão Đại hoặc ít nhất là lão Nhị thì nhắm mắt cũng đã có thể lên ngôi hoàng đế, đáng tiếc hắn chỉ là lão tứ.



"Đạo Diễn pháp sư, ngươi nói đúng lắm. Mệnh ta do ta giữ. Kế hoạch của chúng ta cứ thế mà tiến hành, không cần thay đổi gì cả." Hoa phục nam tử đột nhiên nhớ ra một chuyện, lập tức nghiêm trang nói:



-Đạo Diễn, mặc dù chúng ta sớm muộn gì cũng tạo phản nhưng phụ vương hiện giờ vẫn tại vị, ngươi ăn nói trước mặt người ngoài nên cẩn thận, ngàn vạn lần không được để kẻ khác biết được kế hoạch của chúng ta.



Đạo Diễn lãnh đạm nói:



-Lão đạo sanh ra là để giúp người mưu đồ bá nghiệp, nếu Vương gia tin tưởng, lão đạo nhất định sẽ giúp cho Vương gia đăng cơ.



Nói xong Đạo Diễn lập tức quay mình bước xuống tế đài.

Nhìn theo thân mình tập tễnh bước đi của Đạo Diễn, hoa phục nam tử bất giác cảm thấy sống mũi trở nên cay cay, thở dài một hơi nói:



-Đạo Diễn ơi là Đạo Diễn! Ngươi rốt cuộc là ai? Như thế nào cứ muốn ta tạo phản?



Hoa phục nam tử cả đời đã gặp qua vô số người nhưng vẫn không thể nào nhìn thấu con người của Đạo Diễn, một quái nhân không phải hòa thượng cũng không phải đạo sĩ