Hi Du Hoa Tùng

Chương 116 : Hài tử đã hiểu biết, phải cho ngủ riêng

Ngày đăng: 20:03 19/04/20


Quả nhiên là Phi nhi hiểu được điều Lưu Phong nói, nó hiểu được Lưu Phong nói nó là bằng hữu, đôi mắt nhỏ lập tức hiện ra một tia hưng phấn.



"Các ngươi cùng lên đi!" Không biết tại sao nhưng mông diện nữ tử trong lòng có chút cảm giác e ngại đối với tiểu điểu này.



Phi nhi kiêu ngạo kêu lên một tiếng, thân thể hóa thành một đạo thanh quang lao về phía mông diện nữ tử. Lưu Phong vội vàng gọi Phi nhi dừng lại. Hắn muốn chính mình tự tay động thủ.



"Đối phó với loại đàn bà "hung đại vô não" (vú to thì ngu), chỉ mình ta là đủ rồi." Lưu Phong nói chuyện với Phi nhi nhưng ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào bộ ngực vươn cao của mông diện nữ tử.



"Dơ bẩn, chịu chết đi!" Mông diện nữ tử sắc mặt lạnh lẽo đoản kiếm rung lên phát ra âm thanh như long ngâm, cuồng phong lập tức nổi lên, đạo đạo kiếm khí nhất thời bao phủ ngập trời.



Lưu Phong lạnh người, quát lên, nhuyễn kiếm trong tay tung hoành ngang dọc, bạch mang kiếm khí bắn ra, thôn phệ hoàn toàn kiếm khí của mông diện nữ tử.



Mông diện nữ tử thấy vậy hét lớn, toàn thân tỏa ra một đạo huyền quang càng ngày càng đậm đặc bao trùm bó sát vào thân thể nàng, phảng phất như một hắc sắc khôi giáp vậy. Đoản kiếm trong tay cũng từ từ biến sắc, trở nên đen nhánh, quỷ dị vô cùng.



Lưu Phong sắc mặt kinh hãi: "Quả nhiên là tà ma ngoại đạo." Cảm nhận được sát khí từ thân đoản kiếm kia phát ra. Lưu Phong cũng không dám đùa cợt nữa, vẻ mặt lộ ra nét nghiêm trọng.



"Đi chết đi! Mông diện nữ tử kêu lên, đoản kiếm phát ra một tiếng như quỷ hống, một đạo hắc quang nhất thời như điện xạ bắn ra.



Lưu Phong không dám chậm trễ, nhuyễn kiếm trong tay, dựng đứng, bạch mang kiếm khí mạnh mẽ xuất ra nghênh đón.



Phi nhi tựa hồ ý thức được Lưu Phong gặp nguy hiểm, toàn thân biến thành một đạo thanh quang, nhanh như chớp lao đến.



"Ầm!" Một tiếng nổ vang lên, công kích của song phương chạm nhau. Vốn dĩ lực công kích của mông diện nữ tử mạnh hơn Lưu Phong một chút nhưng Phi nhi gia nhập cuộc chiến thì tình thế lại bị dảo ngược lại, sức ép nặng nề ập tới, mông diện nữ tử không tự chủ được, lảo đảo thối lui mấy bước mới có thể đứng vững, máu huyết trong người nhộn nhạo, chỉ trực trào ra ngoài, nhìn xuống cánh tay của mình, đã thấy một vết cắt mang theo một vết khí lưu màu xanh đọng lại, đau đớn không thôi. Xem ra vết thương này chính là trúng phải lợi trảo của tiểu điểu.



"Lưu Phong, không ngờ ngươi xuất ngôn mà không giữ lời, không phải ngươi nói đơn đả độc đấu với ta sao?" Mông diện nữ tử ánh mắt thù hận nhìn Lưu Phong nói.



Lưu Phong giả ngu giả ngơ nhìn mông diện nữ tử, mỉm cười nói: "Vị. Madam này thật sự là vú to đầu nhỏ mà, ta nói như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng Phi nhi thấy ta chết dưới kiếm của ngươi cũng không được cứu sao?" Một kiếm vừa rồi thật vô cùng hung hiểm, nếu không phải Phi nhi cơ trí thì hắn không chết cũng bị thương. Ngày mai nhất định phải đi bắt sâu cho nó ăn vậy, bất quá nó có ăn haykhông thì Lưu Phong cũng chưa dám chắc.



Phi nhi nghe hắn nói vậy, đắc ý, kêu lên tra tra.



"Lưu Phong ngươi chết đi. !" Vừa nghe hắn thốt ra một câu vú to thì ngu. Mông diện nữ tử không khỏi phát điên.


Rất kinh điển, câu trả lời rất kinh điển. Thích chính là ngủ với nhau cùng một chỗ. Lời nói này nghe sơ qua thì thấy hơi ngây thơ thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì nó hoàn toàn hợp lý.



Liễu Thanh Nghi quả là có chút cố kỵ, tại thời đại này thân là một nô tỳ, lại từng có một đời chồng như vậy thì muốn gả cho Lưu Phong quả thực không thể.



Cũng còn may là Lưu Phong không sinh ra tại thời đại này, hắn mang ý thức của người hiện đại, Liễu Thanh Nghi đã từng có chồng, hắn hoàn toàn không quan tâm.



"Linh nhi, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, tin tưởng ca ca ngươi." Lưu Phong dã quyết định đến lúc thích hợp sẽ cấp cho Liễu Thanh Nghi một danh phận, đương nhiên không phải là chánh thất nhưng tiểu thiếp thì không thành vấn đề.



Bất quá chuyện này phải đợi đến khi Ân Tố Tố đến đây đã. Tiểu thiếp đương nhiên phải sau chính thất.



Tiểu Linh nhi trong lòng vui mừng kêu lên ba ba. Thế nhưng tối đến vẫn chui vào phòng Bạch Vũ, dù sao thì nó vẫn còn nhỏ, ngủ một mình có chút sợ hãi.



Liễu Thanh Nghi biết vậy cũng cảm thấy rất hạnh phúc.



Bạch Vũ cũng vì thế mà thay đổi cách nhìn đối với Lưu Phong không còn chán ghét hắn nữa.



Vắng đi tiểu nha đầu, Liễu Thanh Nghi và Lưu Phong đương nhiên là thoải mái hơn rất nhiều.



Không có Linh nhi, Liễu Thanh Nghi lập tức được Lưu Phong đưa cho nàng một bộ nội y màu đen, đẹp mê hồn. Vốn dĩ là bộ nội y này trước kia Lưu Phong đặc biệt dặn chưởng quỹ của Thiên Y Vô Phùng đích thân chế tạo, chỉ dành cho hoàng triều.



Bộ nội y màu đen bên ngoài có viền ren, phối hợp với vóc dáng nóng bỏng của Liễu Thanh Nghi hoàn toàn phù hợp. Những đường cong trên cơ thể nàng lại được tôn thêm vẻ quyến rũ vốn có của nó.





Đêm nay Linh nhi đã không còn ở đây nữa. Liễu Thanh Nghi cũng tỏ ra bạo dạn hơn rất nhiều. nàng trang điểm đậm hơn một chút, cặp lông mày được vẽ lại cong vút, đôi mắt long lanh tràn ngập xuân ý, đôi môi anh đào đỏ rực mê hoặc mời gọi. toàn thân phô bày ra cặp mông trắng muốt, hòa cùng với mảnh đất tam giác thần bí. nhất nhất đều phô bày ra trước mắt Lưu Phong.



Liễu Thanh Nghi cười, mang theo mùi hương của thiếu phụ thành thục, nhào tới, hai tay như gắt gao ôm chặt lấy Lưu Phong, chà xát thân hình nóng bỏng vào người hắn. Cảm giác nóng ấm hòa với mùi hương của cơ thể nàng nhất thời làm cho Lưu Phong trong lòng rung động mãnh liệt.



"Công tử gia."