Hi Du Hoa Tùng
Chương 14 : Tiền thế bất nỗ lực, trùng sinh đồ thương bi
Ngày đăng: 20:01 19/04/20
Đạo cô cũng không trách đệ tử bất kính, bà thở dài một tiếng, nhẹ nhẹ vỗ lên vai nàng an ủi:
-Đình Nhi, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao, các ngươi căn bản là thuộc về hai thề giới hoàn toàn khác nhau. Ngươi thiên tư thông tuệ, ngộ tính cực cao, tương lai nhất định có thể phi thăng thành tiên. Còn Lưu Phong thì sao? Để ta nói cho ngươi nghe, hắn so với đệ tử mới nhập môn của bổn phái cũng không bằng, hơn nữa Tần Thủy Dao cũng không hề truyền cho hắn pháp quyết tu luyện của Phiêu Hương cốc, hắn nhất định chỉ có thể là phàm nhân mà thôi.
Đình Nhi lau nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt, vẻ mặt trầm ngâm không nói lời nào.
Đạo cô thấy nàng không nói nữa, tửơng rằng nàng đã ngộ ra đựơc đạo lý mà mình giải thích, lập tức bồi thêm:
-Đình Nhi, ngày hôm qua chưởng môn sư bá của ngươi lại tới hỏi ta, hối thúc việc định ngày quyết định hôn sự cho ngươi và Thiên Tâm.
Đình Nhi nghe vậy thân thể khẽ run lên, hai mắt bắn ra những tia sáng thực khác thường, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên tái nhợt, không ngờ cuối cùng lại là một khẩu khí rắn rỏi vang lên:
-Sư tôn, người đừng nói nữa, đồ nhi quyết không đồng ý chuyện này.
Đạo cô sắc mặt biến đổi liên tục, bà có thể hiểu được đệ tử của mình đang hết sức đau buồn, cũng không trách nàng, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo:
-Đình Nhi, ngươi cũng biết là Huyền Tâm Huyền một khi đã vượt qua tầng thứ sáu thì phải tiến hành song tu, âm dương giao hội mới có thể tiếp tục tu luyện, nếu không sẽ phải đình chỉ tu luyện. Trong đám đồng bối đệ tử của ngươi thì cũng chỉ có đại đệ tử của chưởng môn sư huynh là Thiên Tâm mới có thể cùng ngươi song tu. Bây giờ toàn bộ môn phái của chúng ta đều cho rằng các ngươi là một cặp trời sinh, trai tài gái sắc. Chưởng môn mặc dù là đang thỉnh cầu ý kiến của ta nhưng ta biết sư bá của ngươi về chuyện này đã có sẵn chủ ý trong lòng rồi.
"Sư tôn, đồ nhi cầu xin người một chuyện!" Đình Nhi quay đầu lại, dáng vẻ thật là đau đớn:
-Đồ nhi xin người hãy nói với chưởng môn sư bá rằng đồ nhi muốn tự mình tuyển song tu tình lữ.
Hồi tưởng lại tình cảnh gặp mặt của hai người lần trước, Lưu Phong lúc đó quả là có chút không nghiêm túc, không trách đựơc tứ sư tôn của hắn có ác cảm với hắn.
"Đích thị là nàng đã nhìn ra tư chất của ta, sợ ta lớn lên tranh hết các mỹ nữ với nàng đây mà."
"Làm thế nào bây giờ?" hắn đã ăn xong miếng cuối cùng của trái lê thế nhưng vẫn chưa quyết định được có nên đi gặp tứ sư tôn hay không. Từ những lời của Thủy Mị Nhi trước khi ra đi, hắn suy đoán một khi gặp tứ sư tôn ắt là đâm đầu vào tử lộ. Mà không đi thì không đựơc, như thế sẽ phụ lòng mong mỏi của đại sư tôn, nhị sư tôn, tam sư tôn.
"Quên đi, có câu "thuyền đến cầu tất có chỗ neo đậu, xe đến trước núi ắt có đường đi". Trứơc tiên cứ đi đến địa phận Giang Nam đã, sau đó sẽ tính tiếp."
Chỉ là vừa đi được vài bước thì hắn lại cảm thấy chán nản. Mặc dù thân là người của tương lai đến thế giới cổ đại này đáng tiếc hắn lại không thể sử dụng được ưu thế này. Đã thế kiếp trước hắn chỉ vừa học xong năm thứ ba của đại học kinh tế.
Kinh tế học đối với thế giới cổ đại này dường như là không thể nào vận dụng được.
Lưu Phong bất giác cảm thấy hối hận, nếu như lúc trước học tập tốt đậu vào được đại học Bắc Kinh, sau đó nghiên cứu hóa học, vật lý, cơ giới thì bây giờ đã có thể tùy tiện chế tạo ra vài khẩu súng, như vậy là có thể xưng hung xưng bá được rồi, nếu không thì học về y dược cũng tốt. có thể tùy tiện đưa ra vài phương pháp trị bệnh, lập tức có thể vang danh cùng Hoa Đà thần y cũng nên.
"Tiền thế bất nỗ lực, trùng sinh đồ thương bi." Lưu Phong đột nhiên phát hiện ra mình vừa rồi vô ý đã đọc một câu thơ. Xem ra ngôn ngữ của một người và hoàn cảnh có mối quan hệ rất lớn đây. Lưu Phong tùy tiền ngâm một câu thơ mà hắn biết ở kiếp trước, không hề ngại ngùng mặt dày, còn cho là mình xuất khẩu thành thơ.
Nhớ lại câu nói của hắn với Nghê Thường trước khi đi, Lưu Phong không khỏi tự bái phục bản thân mình: "Ta thật là quá thông minh!"