Hi Du Hoa Tùng
Chương 2 : Tuyệt Sắc Sư Tôn – Nghê Thường
Ngày đăng: 20:01 19/04/20
Phong nhi, tuy là lời người xưa quả có nói như vậy nhưng ngươi cũng không được lười nhác chỉ trông mong vào phúc vận là không đủ mà còn phải có sự nỗ lực của bản thân nữa mới được.
"Đại sư tôn giáo huấn rất đúng, Phong nhi nhất định sẽ ghi nhớ lời nói của người, chăm chỉ tu luyện." Đối với người mang ý thức của thời hiện đại như hắn thì một đạo lý nhỏ như thế này đương nhiên hắn hoàn toàn thông suốt.
"Được rồi. ngươi biết thế là rất tốt."
Tần Thủy Dao chợt nhìn hắn nói:
-Phong nhi, chuyện thần đan quả thực là trong truyền thuyết đã từng tồn tại và được ghi trong các điển tịch của Phiêu Hương cốc. Đáng tiếc là cho đến nay thì phương pháp chế luyện đan dược đã bị thất truyền, không ai còn có thể luyện chế nữa.
Nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ thất vọng của hắn, Tần Thủy Dao nhẹ nhàng nói tiếp:
-Ngươi cũng không cần nản chí như thế, đợi khi nào linh quả trong Bách Thảo viên trưởng thành, khi đó nhất định vi sư sẽ ban cho ngươi tẩm bổ vậy. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau trở về thôi.
"Đại sư tôn, người cứ về trước, Phong nhi ở đây, ngẫm nghĩ về việc tu luyện của mình một chút."
Tần Thủy Dao lập tức gật đầu, nói:
-Không sao! Bất quá nên trở về sớm một chút.
Nói xong nàng quay người chuyển bước rời đi. Đột nhiên như nhớ ra điều gì quan trọng, Tần Thủy Dao quay lại nói:
-Ngươi tuyệt đối không được qua ranh giới của tảng đá này. Đó không phải là địa phận của Phiêu Hương cốc chúng ta nữa.
"Sư tôn cứ yên tâm, Phong nhi biết rồi, nhất định sẽ không gây ra chuyện gì đâu."
Tần Thủy Dao rời khỏi, hắn lập tức tìm một khối đá lớn, ngồi xuống, si ngốc nhìn ánh trăng sáng trên cao. Tâm trạng không khỏi nổi lên một cảm giác bi thương.
Ba năm trước đây cũng vào một đêm trăng tròn như vậy, hắn vừa lãnh lương, cùng bạn gái đi dạo bằng xe đạp tại một vùng ngoại ô, không ngờ bị một chiếc xe chuyên dụng của nhà nông đâm vào. May mắn là trong thời khắc cuối cùng hắn đã kịp đẩy nàng ra khỏi hiện trường, ngoài một chút thương tổn ngoài da thì nàng không hề hấn gì. Cho tới bây giờ Lưu Phong vẫn nhớ rất rõ cảm giác của hắn lúc đó. Khi đó hắn chỉ thấy toàn thân đau đớn kịch liệt, đầu đau như búa bổ, không kìm được hộc ra một ngụm máu tươi, sau đó hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê. Cũng may là người lái xe gây tai nạn còn có lương tâm, giúp Đình Nhi đem hắn vào bệnh viện cấp cứu. Từ khi vào bệnh viện, hắn hoàn toàn ở trong tình trạng nửa mê, nửa tỉnh, hắn chỉ còn nhớ là cha mẹ, bằng hữu của hắn từng nhóm một đều đến thăm hỏi. Duy chỉ có Đình Nhi là không lúc nào rời khỏi giường bệnh của hắn nửa bước. Đáng tiếc là hắn mất máu quá nhiều, vô phương cứu chữa, cuối cùng cũng kết thúc tính mạng. Ký ức cuối cùng của hắn chính là ánh mắt tuyệt vọng của Đình Nhi, nàng nắm tay hắn, cắn môi, khóc rống lên nói: "Trọn đời này em chỉ yêu một mình anh. Anh hãy chờ em, em sẽ xuống địa phủ tìm anh."
-Tiểu quỷ này, suy nghĩ bậy bạ gì thế. Ai mà thèm." Nghê Thường nhất thời bị hắn làm cho dở khóc dở cười, không nghĩ mình vì hảo ý lại làm Lưu Phong suy diễn thành ý tứ kia.
Lưu Phong lúc này thầm nghĩ: "Sư tôn cũng thật là e thẹn, chuyện như vậy mà cũng không dám thừa nhận. Bất quá ta sẽ có cách, chuyện này cần vận dụng một chút kiến thức về tâm lý lúc trước, ắt sẽ thành công."
Nghê Thường nhìn thấy ánh mắt Lưu Phong có vẻ gian xảo, liền nghiêm mặt nói:
-Tiểu quỷ, ngươi tâm ma loạn tưởng, coi chừng ta sẽ bảo đại sư tỉ phạt ngươi đấy.
Lưu Phong thấy sư tôn, ngữ khí nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm trang, hoàn toàn không có vẻ đùa cợt: "không lẽ ta suy đoán sai hay sao?"
"Tam sư tôn bớt giận, vừa rồi Phong nhi chỉ nói đùa với người mà thôi."
"Hừ! Phong nhi có biết vì sao ta hỏi ngươi có còn là đồng tử là vì nguyên nhân gì hay không?"
Lưu Phong vội vàng nói:
-Tam sư tôn là vì muốn tốt cho ta, thân ta là người tu đạo phải giữ gìn cho thanh khiết, không nên làm những việc xấu xa.
Nghê Thường đang tức giận, nhìn bộ dạng như ông cụ non của Lưu Phong, bất giác cũng phải phì cười.
"Cũng không phải nghiêm trọng như vậy, kỳ thực ta định nói với ngươi phục dụng "Thất Diệp Hỏa Long quả" nhất định phải là đồng tử thì mới có thể hấp thu được tính chất chí cương chí dương của nó. Nếu không còn thân đồng tử thì có ăn được linh quả này cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Lưu Phong nhất thời chưng hửng, ý nghĩ đang bay bổng trên cao đột nhiên bị rớt phịch xuống mặt đất. Té ra là hắn đã hiểu sai ý nghĩ của tam sư tôn. Nàng chỉ là ý tứ đàng hoàng đứng đắn, còn hắn lại suy diễn theo cái đầu óc đen tối của mình.
"Được rồi. Tiểu quỷ, ngươi sao lại ngẩn người ra như thế? Mà sao ta để ý thấy ba năm gần đây ngươi rất kỳ lạ, hoàn toàn không giống lúc trước. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lúc nào cũng cứ như là một người mang tâm sự trùng trùng vậy." Nghê Thường không muốn dây dưa với hắn về chuyện đồng tử nữa, không khéo nàng lại gặp rắc rối với tên tiểu quỷ này đây.