Hi Du Hoa Tùng
Chương 280 : Quan hệ giữa Tần Thủy Dao và Phòng Như Binh
Ngày đăng: 20:05 19/04/20
Lưu Phong nghe vậy liền đứng lại, trong lòng có chút xao động, xoay người nhìn đại sư tôn rồi gật đầu nói: "Vâng, ta vừa uống Tam Phân Quy Nguyên Đan". Chuyện Bạch Khiết, Lưu Phong đương nhiên không thể nói ra, chi bằng tốt nhất là nói thuận miệng ăn luôn cho rồi.
"Không trách được tại sao tu vi của ngươi tăng nhanh như vậy" Tần Thủy Dao đôi mắt lộ ra vẻ phức tạp, cẩn thận nhìn Lưu Phong một lúc lâu, sau đó buồn bả nói: "Phong nhi, cố gắng lên, có lẽ tương lai Phiêu Hương Cốc còn cần đến ngươi bảo hộ đó."
Lưu Phong giật mình, chẳng lẽ Đại sư tôn đã phát giác ra cái gì sao?
"Đại sư tôn, người xin cứ yên tâm, bất kể tương lai như thế nào, sư môn vĩnh viễn cũng là sư môn của ta, các người vẫn cũng vĩnh viễn là sư tôn của ta" Lưu Phong nói những lời này với vẻ rất thành thật, đôi mắt cũng biểu lộ tấm chân tình.
Tần Thủy Dao nghe xong câu này của Lưu Phong, khóe miệng khẽ nở ra một nụ cười, trong lòng rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Được rồi, nghe nói ngươi trên đường tiến kinh đã gặp phải ám sát?".
Lưu Phong gật đầu, khẽ nói với ngữ khí hơi tức giận: "Không sai, Phong nhi trên đường bị một bọn cường đạo áp sát"
Tần Thủy Dao rùng mình một chút nói: "Cũng là thuộc hạ của. mụ. bàn bà. kia ư?"
Lưu Phong lắc đầu nhẹ giọng nói: "Rất kỳ quái, người ám sát ta kỳ này tựa hồ là thuộc hạ của Yến Vương".
"Thuộc hạ của Yến Vương?" Tần Thủy Dao có chút giật mình, bất quá lập tức khuôn mặt đã khôi phục thần sắc bình thường: "Phong nhi, bản thân ngươi cũng nên cẩn thận một chút"
Lưu Phong gật đầu, xoay người rời đi, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp.
Phòng Như Binh thấy Lưu Phong đi ra, khẽ cười hỏi: "Thế nào, ngươi và Đại sư tôn nói chuyện có vui vẻ không?"
Lưu Phong trong ánh mắt lộ vẻ tinh linh, lạnh nhạt nói: "Cũng khá vui." Sau đó liền cáo từ Phòng Như Binh.
Đợi lúc Lưu Phong đi hẳn, Phòng Như Binh liền thong dong mở cửa thư phòng đi vào.
Trong thư phòng, Tần Thủy Dao đã ngồi sau bàn, vẻ mặt mang đầy nét trầm tư.
Lưu Phong cũng vừa lúc muốn gặp Kim Vận phu nhân, sau lần trước hai người bàn chuyện hợp tác, thuận tiện Lưu Phong hiện cũng muốn biết, Kim Vận phu nhân rốt cuộc đã chuẩn bị được bao nhiêu rồi. Bây giờ hắn đến kinh đô, trước hết phải tìm được chỗ định cư trước đã. Nếu không, Đông Cung hoặc Yến Vương, một khi làm khó dễ hắn thì hắn cũng không dễ đối phó.
Ngồi trên xe ngựa, đi một thời gian khoảng nửa giờ, Lưu Phong và quản gia đã đến Bá tước phủ.
Kim Vận phu nhân đang ngồi đợi tại đại sảnh, thấy Lưu Phong đến, thản nhiên cười: "Công tử, rốt cuộc người cũng đã tới".
Lưu Phong sang sảng cười nói: "Ha. ha. phu nhân, lâu ngày không gặp, nàng càng ngày càng đẹp nha."
Kim Vận phu nhân khẽ liếc mắt đưa tình, cười quyến rũ nói: "Công tử thật biết nịnh người, ta bao nhiêu tuổi rồi, trong lòng ta biết rõ." Nói xong Kim vận phu nhân sắc mặt có chút buồn bã, tựa hồ sợ Lưu Phong để ý đến tuổi tác của mình.
Lưu Phong sang sảng cười to, tiến lên vài bước cười nói: "Phu nhân nói quá lời, nhìn dung nhan nàng bất quá cũng chỉ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi thôi."
Kim Vận phu nhân nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều, đứng trước Lưu Phong cười khẽ, thân thể mềm mại rung động nhẹ nhàng, quyến rũ nói: "Công tử, ta mấy ngày nay tại cũng đã chuẩn bị mọi thứ để khi ngươi đến tiến hành phát triển tại kinh đô, hôm nay cuối cùng ngươi cũng đã tới. Lần này ngươi sẽ không đi nữa chứ?".
Lưu Phong rất tự nhiên đưa tay quàng qua cái eo thon nhỏ của Kim Vận phu nhân, khẽ cười nói: "Hết thảy đều tùy thuộc vào ý tứ của bệ hạ. Đương nhiên bản thân ta cũng không muốn đi. Ai bảo ở kinh đô có phu nhân người a."
"Ngươi thật sự nghĩ đến ta sao?" Kim Vận phu nhân thuận thế tựa vào trong lòng của Lưu Phong, giọng nói rất kiều mỵ, dụ hoặc.
Cõi lòng ôn hương nhuyễn ngọc, Lưu Phong tự nhiên không chịu bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, tay khẽ từ eo của Mỹ nhân di động lên xuống không ngừng, hưởng thụ vẻ mềm mại, trong lòng âm thầm quan sát, xem Kim vận phu nhân và Nguyệt Ngạc phu nhân lần trước đã gặp có phải là cùng một người hay không.
Kim Vận phu nhân tịnh cũng không biết trong lòng Lưu Phong nghĩ gì, bị một nam nhân thiêu đậu như vậy, phương tâm run rẩy, cảm thấy một cảm giác rất khác thường, nhất thời mặt nàng đỏ ửng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nét động tình thật kiều mỵ, hấp dẫn.
Trán nàng nhẹ nhàng khe khẽ tựa lên đôi vai của mỹ nam tử, cố đè nén dục vọng trong lòng xuống, Kim Vận phu nhân nhẹ giọng nói: "Công tử, chuyện Hộ Bộ, ngươi quyết định như thế nào?".