Hi Du Hoa Tùng

Chương 290 : Hù dọa Đạo Đức chân nhân

Ngày đăng: 20:05 19/04/20


Đình Nhi liếc mắt nhìn Lưu Phong, sau đó quay lại nhìn Địch Nguyên Xuân nói: "Xin lỗi Hầu tước đại nhân, ta không muốn đi."

 

"Nàng." Con mắt Địch Nguyên Xuân hiện lên một tia tức giận, bất quá hắn nhanh chóng hồi phục lại vẻ bình thường, mỉm cười nhìn Đình Nhi nói: "Đình Nhi tiểu thư, kỳ thật bổn hầu muốn nói chuyện với tiểu thư, bổn hầu có chuyện muốn hợp tác với Huyền Tâm các. Không biết tiểu thư có thời gian hay không?" Địch Nguyên Xuân một kế không thành, lại nghĩ ra kế khác, chuyện tư không được thì chuyển sang chuyện công.

 

Đình Nhi thoáng do dự một chút, bất quá vẫn liếc mắt nhìn Lưu Phong cuối cùng cự tuyệt: "Xin lỗi, Huyền Tâm các đều do sư thúc của ta phụ trách. Hôm nay người không có ở đây. Nếu Hầu tước muốn cùng chúng ta hợp tác thì xin mời ngày mai hãy quay lại."

 

"Lớn mật, Hầu tước đại nhân cố tình mời ngươi tham gia yến hội, ngươi hết lần này đến lần khác cự tuyệt." Một gã hộ vệ điên cuồng rút trường kiếm bên hông ra chỉ vào Đình Nhi quát: "Cả đế quốc này không ai dám khi dễ Hầu gia của chúng ta. Hôm nay ngươi phải đáp ứng tham gia yến tiệc với Hầu tước. Nếu không ta sẽ làm cho ngươi đẹp mắt."

Sau đó vài tên hộ vệ cũng rút kiếm ra chỉ vào Đình Nhi mắng to.

 

Trước nay, Hầu tước bọn họ đều mời nữ nhân như vậy, lần này cũng không ngoại lệ. Bất quá bọn chúng còn quên thân phận của Đình Nhi, quên mất sự có mặt của Lưu Phong đang đứng một bên.

 

Huyền Tâm các tại kinh đô gần đây tích cực phát triển, vốn Đình Nhi không muốn đắc tội với Địch Nguyên Xuân, dù sao thì có một vị Hầu tước trợ lực cũng tốt. Bất quá hôm nay hắn đã quá đáng.

 

Đình Nhi trừng mắt nhìn mấy tên hộ vệ, lạnh lùng nhìn Địch Nguyên Xuân nói: "Hộ vệ của ngươi dường như không được dạy dỗ về lễ nghĩa phép tắc."

 

"Xú nương môn, muốn chết." Một gã hộ vệ điên cường hét lớn, trường kiếm chỉ thẳng vào mặt Đình Nhi.

 

"Đình Nhi tiểu thư, vị huynh đệ này của ta vô lễ, xin lỗi nàng, nhưng ta hy vọng người đáp ứng lời thỉnh mời của Hầu tước đại nhân." Nói chuyện chính là đội trưởng đội hộ vệ. Mặc dù ngữ khí hắn rất bình thản nhưng tiềm ẩn trong đó lại là một sự uy hiếp.

 

Đình Nhi hung hăng nhìn tên hộ vệ đội trưởng, nhíu mày nhưng không nói gì, vốn định tặng cho hắn một cái tát nhưng lại nghĩ đến công việc của Đạo Đức chân nhân, đến Huyền Tâm các.

 

Ngừng một chút, nàng khẽ nắm tay Lưu Phong: "Đệ đệ, chúng ta đi, không cần để ý đến đám cẩu điên này nữa." Nói xong liền đi vào trong phòng.

"Xú nương môn, không biết xấu hổ, vậy thì đừng trách ta không khách khí." Hộ vệ đội trưởng hét lớn một tiếng, mấy vị hộ vệ phía sau cũng phối hợp, trường kiếm nhất thời chém về phía Lưu Phong.

 
 

Đạo Đức chân nhân hừ một tiếng, đang định nói tiếp thì Lưu Phong cắt ngang: "Đạo Đức chân nhân, xin mời ngươi tránh ra. Nếu không đừng trách ta không khách khí."

 

"Láo xược, nơi này là Huyền Tâm các, không phải là nơi cho ngươi giễu võ giương oai." Đạo Đức chân nhân vốn đang ôm một bụng tức giận, không có chỗ phát tiết, bây giờ đã có Lưu Phong.

 

"Tránh ra." Lưu Phong quát lên, Nguyên Anh lực trong nháy mắt di tán bao phủ lấy người Đạo Đức chân nhân.

 

Đạo Đức chân nhân biến sắc, kinh hãi thất sắc, vội vàng vận chuyển lực lượng trong cơ thể, kháng cự.

 

"Tại sao như vậy? Chẳng lẽ người này tu vi mạnh hơn mình?" Đạo Đức chân nhân bất giác kinh hoảng không thôi.

 

"Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng." Đạo Đức chân nhân rất nhanh bác bỏ ý kiến của mình. Cho dù Lưu Phong có tu luyện từ trong bụng mẹ thì cũng không thể nào mạnh hơn mình. Ngay cả mấy vị tiên tử của Phiêu Hương Cốc tu vi cũng chỉ ngang ngửa với mình, làm sao mà đệ tử của các nàng vượt mình được. Chẳng lẽ tu vi của đệ tử đã vượt qua sư tôn sao?

 

Nhưng lúc này quả thật lão cảm nhận được khí tức cường đại hoàn toàn chân thật.

Dưới sự bao phủ của cường đại khí tức này, lão có muốn cử động cũng rất khó khăn.

 

Lưu Phong nhẹ nhàng lướt qua người Đạo Đức chân nhân, khe khẽ nhún mình, đã mang theo Đình Nhi đi ra ngoài.

 

Nửa ngày sau Đạo Đức chân nhân mới có thể hồi phục được tinh thần. Chuyện vừa rồi thực giống như ảo mộng. Lão không cách nào tưởng tượng được vì sao Lưu Phong có khả năng phát ra được khí tức cường đại như vậy.

 

Trên đường đi, Đình Nhi kéo tay Lưu Phong hỏi: "Đệ đệ. ngươi không làm gì Đạo Đức sư thúc chứ?" Mặc dù nàng rất ghét Đạo Đức chân nhân nhưng dù sao thì cũng không muốn trưởng bối của sư môn chịu ủy khuất.