Hi Du Hoa Tùng
Chương 307 : Xuân quang của mẫu tử xinh đẹp
Ngày đăng: 20:05 19/04/20
Lão già dối trá, ngươi định hồ lộng lão tử sao. Lưu Phong ngoài miệng tạ ơn nhưng trong lòng cực kỳ khinh bỉ sự dối trá của lão hoàng đế.
Cặp mắt xinh đẹp của Ân quý phi nhìn Lưu Phong, nhẹ giọng nói: "Phong nhi, bệ hạ ban thưởng cho ngươi như vậy, sau này ngươi nhất định phải hảo hảo phục vụ thật tốt cho đế quốc."
"Nương nương giáo huấn thật chính xác, vi thần tự nhiên là cật lực vì bệ hạ, vì đế quốc hiến thân." Lưu Phong lại quỳ xuống thể hiện trung tâm của mình.
"Phong nhi, mau đứng lên, sau nào không có người cứ gọi ta là cô phụ, cũng không cần khách sáo quá." Hoa Hạ đại đế khẽ mỉm cười nói.
"Phong nhi, chẳng biết Thiên Thượng Nhân Gian đã chuẩn bị thế nào rồi?"
"Bệ hạ yên tâm, mọi thứ vi thần đã chuẩn bị đầy đủ. Chỉ một thời gian ngắn nữa là Thiên Thượng Nhân Gian sẽ khai trương."
"Khi nào khai trương, ngươi nhất định phải báo cho trẫm biết, khi đó sẽ có đại lễ cho ngươi."
Ngừng một chút Hoa Hạ đại đế quay sang nhìn Ân quý phi nói: "Ái phi, ta tặng cho Phong nhi mười người mỹ nữ. Nàng xem tuyển cho hắn, phải là tuyệt sắc mỹ nữ mới xứng với Phong nhi."
Ân quý phi gật đầu, từ Đóa Đóa lấy ra một danh sách, đưa cho Hoa Hạ đại đế nói: "Đây là thần thiếp tỉ mỉ tuyển chọn cho Phong nhi, tư sắc, nhân phẩm đều tuyệt đối là cực phẩm."
Hoa Hạ đại đế tiếp nhận danh sách, nhìn thoáng qua, mặc dù lão chẳng biết trong này là người nào nhưng vẫn nghiêm trang nói: "Những người này đều là tuyệt sắc mỹ nữ, cô cô ngươi đã chọn lựa. Ta sẽ sai người đưa tới cho ngươi làm tỳ nữ."
Lưu Phong cung kinh nói: "Vi thần hiểu."
Hoa Hạ đại đế cười nói: "Phong nhi, ngươi có muốn nạp thêm thiếp không? Trẫm sẽ xem xét cho ngươi?" Vẻ mặt của Hoa Hạ đại đế lúc này thật là giống một vô lương thúc thúc.
"Bệ hạ, người nói như vậy nếu để cho chất nữ của thiếp biết, sẽ rất mất hứng." Thừa dịp Hoa Hạ đại đế đang vui vẻ, Ân quý phi cũng nổi lên tính trẻ con, khẽ nói đuà.
"Ha ha, nam tử hán đại trượng phu, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường. Phong nhi, ngươi yên tâm, nếu Tố Tố không vui thì ngươi cứ nói là do cô phụ, cô cô làm chủ."
"Ha ha, Phong nhi quả thật là nhân trung chi long, sợ rằng cả đế quốc cũng không có mấy người."
Lưu Phong ngoài mặt hưởng ứng nhưng trong lòng không ngừng chửi Hoa Hạ đại đế dối trá, khách sáo.
Rốt cuộc hắn phát hiện ra Hoa Hạ đại đế đã có chút mệt mỏi, vội đứng dậy cáo từ: "Bệ hạ, cũng không còn sớm nữa. Người nghỉ sớm một chút."
Hoa Hạ đại đế mỉm cười gật đầu, nhìn Ân quý phi nói: "Trẫm thân thể không khỏe, ngươi mau giúp ta tiễn Phong nhi."
Lưu Phong vội vàng chối từ: "Bệ hạ, nương nương, vi thần có thể tự mình trở về, không dám phiền đến đại giá."
Ân quý phi nhẹ giọng nói: "Đều là người nhà, ngươi cần gì khách khí."
"Nên phải thế, hôm nay ngươi cứu trẫm, đúng ra là trẫm sẽ tiễn ngươi về nhưng thân thể trẫm không khỏe, không thể làm gì khác hơn là làm phiền Ái phi." Hoa Hạ đại đế hôm nay không những ban thưởng cho Lưu Phong mà còn khách sáo với hắn như vậy, quả là hiện tượng kỳ lạ duy nhất trong vòng hai mươi năm qua.
Lưu Phong thấy bệ hạ nói vậy cũng không chối từ nữa.
Trền đường rời khỏi hoàng cung, Ân quý phi nói: "Phong nhi, sao ngươi không nhân cơ hội nói ra ý kiến của người về việc Phù Tang và Cao Lệ?"
"Hơn nữa dưỡng nữ của ta phải tuyệt đối trung thành với trẫm. Chỉ như vậy mới có thể không chế được Lưu Phong." Hoa Hạ đại đế để lộ ra một tia gian hoạt.
Hôm nay khí trời mát mẻ, cảnh vật tươi đẹp.
Sáng sớm, Lưu Phong đã dậy, hắn vừa mới bước vào phòng vệ sinh đã thấy một cảnh tượng làm cho ngây người. Một nữ tử mặc váy ngủ đánh răng. Nàng đang khom lưng đánh răng, cặp mông trắng tròn hiện ra trước mắt Lưu Phong.
"Là quần lót màu trắng chữ T."
Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị lui ra ngoài thì nữ nhân kia dường như phát hiện được điều gì, nàng quay đầu lại, nhìn Lưu Phong không chớp mắt, thì ra hắn đang nhìn tuyệt đại siêu cấp mông trắng của mình.
"Đại sắc lang."
Một tiếng hét chói tai từ nữ nhân đó phát ra.
Lưu Phong thậm chí không thấy rõ người đó là Dương thị hay Liên Nguyệt nữa, vội quay ra ngoài đóng cửa lại.
"Là chuyện gì?" Dương thị mắt vẫn còn ngái ngủ từ trong phòng ngủ bước ra, trên người cũng đang mặc váy ngủ. Lưu Phong thậm chí còn thấy đám cỏ ở phía dưới lộ ra ngoài, cực kỳ mê người.
Dương thị cũng chưa phát hiện ra tặc nhãn của Lưu Phong, lên tiếng hỏi: "Công tử, xảy ra chuyện gì? Ta nghe tiếng Liên Nguyệt kêu lên từ trong phòng vệ sinh.
"Thật sao? Sao ta không nghe thấy gì?" Lưu Phong thật không dám nói là vì mình soi mông trắng của Liên Nguyệt nên tiểu nha đầu kia mới gào to lên như vậy.
"Ngươi. ngươi đang nhìn." Dương thị giờ đây mới phát hiện ra Lưu Phong đang nhìn chăm chăm vào hạ thân của mình.
"A, đại sắc lang."
Dương thị cũng đột nhiên la lên, so với tiếng hét ban nãy của Liên Nguyệt còn chói tai hơn.
Lưu Phong hai lần đều bị chửi là đại sắc lang, có chút xấu hổ, ngay cả chuyện làm vệ sinh cũng bỏ qua, xoay người rời đi.
Ra khỏi hậu viên thật xa, hắn mới phục hồi lại tinh thần, cười cười, lắc đầu nói: "Mới sáng sớm đã bị hai mẹ con này chửi." Bất quá nghĩ lại thì mông của Liên Nguyệt thật là trắng. Dương thị thì không cần phải nói, xem ra người này rất muốn nam nhân đây.
"Mẹ kiếp, có cơ hội phải xơi hai mẹ con này mới được." Nghĩ đến đây, tâm tình của Lưu Phong quả nhiên là trở nên kích động.
Bất quá hôm nay thì chưa được. Hai mẹ con hẳn là chưa tiêu tan cơn giận với hắn, hơn nữa hắn còn có việc trọng yếu phải làm. Giai đoạn cải tạo, xây dựng nhà cho Thiên Thượng Nhân Gian đã đi vào giai đoạn cuối. Công tác tiếp theo là bồi dưỡng biểu diễn giả.
Kinh đô là đầm long hổ huyệt, quan viên ở đây cũng có yêu cầu rất cao. Lưu Phong quyết định tự mình chọn ra biểu diễn giả.
Vốn là hắn định chọn từ mười người mà lão hoàng đế ban tặng, đào tạo thành đội biểu diễn đầu tiên, nhưng hắn rất nhanh bác bỏ ý nghĩ này. Nếu đem tặng phẩm của lão hoàng đế đi kinh doanh thì e là đại nghịch bất đạo. Bất đắc dĩ hắn phải tự tìm người.
Thời kỳ này tư tưởng của nữ nhân còn bảo thủ. Lưu Phong cũng chỉ có thể tìm người tại các thanh lâu mà thôi. Đương nhiên là cũng phải là nữ nhân cao cấp. Tốt nhất là loại cô nương bán nghệ, không bán thân là tốt nhất.
Lúc này hắn đang đi đến một nơi nổi danh tại kinh đô-Nam nhân thiên đường.
Thiên đường của nam nhân, dám chắc là địa ngục của nữ nhân. Lưu Phong đã sớm nghe nói chỉ ngươi có tiền thì tại đây ngươi có thể sống như trên thiên đường