Hi Du Hoa Tùng

Chương 309 : Phong ba đấu giá

Ngày đăng: 20:06 19/04/20


Lưu Phong chuyển ánh mắt nhìn Tiểu Điệp, thấy trong mắt nàng đã ngân ngấn nước mắt. Ngày trước là hoàng hoa khuê nữ, bây giờ lại trôi nổi đến nơi này bán nghệ, thực là sự nhục nhã lớn.

 

Đỗ Nguyệt hiện ra một tia giảo hoạt, nói: "Công tử, nếu thích thì lát nữa nhớ ra tay sớm một chút, tránh cho người khác đoạt lấy, nếu không hối hận cũng không kịp."

 

"Ta quan sát đã." Lưu Phong tùy ý trả lời.

 

Đỗ Nguyệt nhìn ánh mắt Lưu Phong không toát ra dục vọng cuồng nhiệt như nam nhân khác, trong lòng không khỏi lo lắng tiểu bạch kiểm này không thích nữ nhân.

 

Nghĩ tới đây, Đỗ Nguyệt cũng có chút hối hận, cả đêm hao phí nước bọt thuyết phục Lưu Phong, không lẽ không thu được gì.

 

"Đỗ lão bản, nếu ta muốn mua tự do cho Tiểu Điệp không biết có được không?" Lưu Phong khẽ hỏi.

 

Đỗ Nguyệt vừa nghe, nhất thời lại khôi phục được sự hưng phấn, cười nói: "Công tử, người muốn mang Tiểu Điệp về làm tiểu thiếp sao? Chuyện này cũng hợp lý, Tiểu Điệp là con quan, hơn nữa thân còn trong sạch, mua về thu làm thiếp thật không sai. Bất quá. hắc hắc. không dối gạt công tử, ngân lượng phải thật nhiều đấy."

 

Tùy ý nhìn Tiểu Điệp và các khách môn xung quanh, Đỗ Nguyệt mỉm cười nói tiếp: "Hôm nay có ý nghĩ như công tử cũng không phải là ít người đâu. Dựa theo quy củ, lát nữa đấu giá một phen. Công tử muốn có nữ nhân thì chuẩn bị nhiều ngân lượng một chút đi."

 

Lưu Phong hừ một tiếng: "Ý lão bản thì mua tự do cho nàng thì tốn bao nhiêu ngân lượng?"

 

Đỗ Nguyệt nhìn xung quanh thấy không ai để ý đến mình, thấp giọng nói: "Không dối gạt công tử, e là năm vạn lượng trên người công tử cũng không đủ."

 

Ta khinh, ngươi nghĩ ta là con dê mập à? Lưu Phong khinh thường mỉm cười, lạnh nhạt nói: "Đỗ lão bản thật là có khiếu hài hước, thanh lâu nữ tử khôi phục lại tự do bất quá là mấy trăm cho đến một ngàn lượng. Ngươi nói như vậy có khoa trương quá không?"

 

Đỗ Nguyệt nghe vậy, gương mặt có chút xấu hổ, vốn hắn tưởng Lưu Phong lần đầu vào thanh lâu, không hiểu mọi chuyện ở đây, ai nghĩ ra nhân gia cũng là đại hành gia trong thanh lâu như vậy.
 

Tiểu Điệp vốn thấy nam tử này mi thanh mục tú, tưởng rằng mình đã gặp được người tốt, không nghĩ ra hắn cũng là một bại hoại, hơn nữa e là còn là một tên biến thái sắc tình.

"Bộ ngực rất đầy đặn, khe vú rất sâu, để ta sờ thử xem co dãn thế nào?" Nói xong Hoa phục nam tử khẽ thò bàn tay của mình, hướng tới người Tiểu Điệp.

 

Tiểu Điệp hét lên một tiếng chói tai, đẩy bàn tay của Hoa phục nam tử ra, lui về sau từng bước.

 

"Tiện nhân, ngươi thuần khiết lắm sao? Đây là nơi nào? Nam Nhân Thiên Đường, lão tử chính là nam nhân. Lão tử có tiền, muốn chơi ngươi, ngươi bây giờ không cho ta sờ? Ngươi bây giờ chính là kỹ nữ, ngươi bây giờ vẫn tưởng mình là khuê tú hoàng hoa chắc." Hoa phục nam tử sắc mặt lạnh lẽo nói.

 

"Cút cho ta." Tiểu Điệp dù gì cũng là nữ nhân thuần khiết, như thế nào có thể chịu được sự nhục mạ như thế.

 

"Mẹ kiếp, mặt của ngươi mà cũng biết xấu hổ sao." Hoa phục nam tử khẽ đảo ánh mắt, âm thanh lạnh lùng nói: "Lão bản đâu?"

 

Đỗ Nguyệt vội bước lên: "Công tử, tại hạ chính là lão bản, người có việc gì phân phó?"

 

"Ngươi dạy dỗ nữ nhân của ngươi như vậy sao, còn có thể buôn bán được sao?" Hoa phục nam tử phẫn nộ quát: "Cho ngươi thời gian một chén trà, giáo huấn tiện nhân đó lại cho ta. Nếu không thì từ ngày mai ngươi không cần hoạt động thanh lâu này nữa."

 

Đỗ Nguyệt sắc mặt sa sầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Vị công tử này, ta cũng không thất lễ, ngươi lại uy hiếp ta sao? Kinh đô này, việc buôn bán chính là rất tốt, Đỗ Nguyệt có thể mua Tiểu Điệp từ Giáo ti phường về đây cũng không phải là dễ dàng.

Ngươi là khách nhân, ta kính ngươi. Nếu ngươi là địch nhân, đừng trách ta không khách khí."

 

Hoa phục nam tử cười lạnh: "Ta nói ngươi có lá gan thật lớn. Ngươi biết ta là người thế nào không?"