Hi Du Hoa Tùng
Chương 346 : Cuối cùng là như thế nào?
Ngày đăng: 20:06 19/04/20
-Ha ha! Nha đầu này càng ngày càng đáo để. Vương Đức Vọng cười cười:-Công tử, sau này xin mời ngươi giúp ta quản giáo nha đầu kia. Ta xem bây giờ nó chỉ nghe lời ngươi mà thôi.
-Cha. người nói bậy bạ gì đó? Vương Đông Đông cúi đầu không dám nhìn Lưu Phong, sắc mặt đỏ hồng.
Lưu Phong cười một tiếng nhưng cũng không lên tiếng với nàng mà quay sang Vương Đức Vọng:
-Đại nhân, sau này Thiên Thượng Nhân Gian hoàn toàn nhờ vào đại nhân trợ giúp.
Vương Đức Vọng thấy Lưu Phong đề cập đến chính sự, sắc mặt nghiêm trang, gật đầu:
-Công tử yên tâm, việc này không cần ngươi lên tiếng thì ta cũng lưu ý.
Vương Đông Đông thấy cha và Lưu Phong bắt đầu bàn chuyện chính, vẻ mặt trở nên giận dữ, hừ một tiếng quay đi không thèm nhìn hai người nữa.
-Đại nhân, Đại soái của binh mã hoàng thành người đã được gặp qua. Không biết đó là người như thế nào?
-Người này tên Đỗ Phi. Nhiều năm trước chúng ta đã từng có thời gian kề vai tác chiến. Quả là một mãnh tướng, tinh thông binh pháp, bản lĩnh bất phàm. Cho đến bây giờ vẫn chưa hề biết đến chiến bại. Là người tính tình ngay thẳng, rất trung thành với bệ hạ. Hắn là một trong số ít người hiện đứng trung lập trong cuộc tranh đấu giữa Hoàng thái tôn và Yến vương. Bất quá hắn đối với ta rất tốt, vừa gặp đã trao đổi với ta toàn bộ sự việc liên quan đến phòng thủ hoàng thành. Thậm chí chuyện về Thiên Thượng Nhân Gian hắn cũng đã nói qua. -Vương Đức Vọng nói qua cho Lưu Phong biết một chút về thượng cấp của mình.
Lưu Phong gật đầu:
-Như thế thì rất tốt.
-Nói ít một chút, mau ăn đi đã. -Vương Đông Đông thấy hai người say sưa đàm đạo, không khỏi toát ra một sự tức giận.
-Ha ha. -Vương Đức Vọng cười hắc hắc, rất vui vẻ nói-Đông Đông, ngươi bực tức vì ta chiếm lấy người trong lòng ngươi hay sao? Bất quá hôm nay quả thực có chút chính sự cần bàn bạc. Ngươi hãy chịu một chút ủy khuất đi. Chuyện của lớp trẻ các ngươi vẫn còn dài.
-Cha, người lại nói bậy rồi. Cái gì mà người trong lòng. chứ. -Vương Đông Đông trả lời, có điều dường như khẩu khí có chút yếu ớt.
Lưu Phong cũng không khách sáo, kéo Vương Đức Vọng ngồi xuống, vừa ăn vừa đàm đạo. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là xoay quanh binh mã hoàng thành.
Vương Đông Đông nhíu mày nhìn Lưu Phong. Muốn kéo hắn đi. Bát quá lại không dám cắt đứt chuyện của hắn và cha. Đành ngồi giương mắt nhìn.
Vương Đức Vọng nhìn bốn phía, thấy không có ai, thấp giọng nói:
Vương Đức Vọng do dự một chút gật đầu:
-Công tử, nếu ngươi nói như vậy thì ta sẽ đồng ý. Nhưng ngươi không thể qua mặt ta đâu đấy. Ta dù sao thì cũng chỉ có một nữ nhi bảo bối. Ta không biết ngươi như thế nào nhưng ta biết trong lòng nó chỉ có mình ngươi.
Vương Đông Đông nghe cha nói vậy, nhất thời bật dậy như lò xo:
-Cha, người nói bậy. Ai nói con trong lòng chỉ có hắn. Hừ! Nữ nhi thiếu gì vương tôn công tử chứ. Chỉ cần con nguyện ý, thì chỉ cần giơ ngón út ra đã có không biết bao người phải quỳ xuống mà khóc lóc đấy.
Lưu Phong nghe vậy cười hắc hắc:
-Đại nhân, người nghe Đông Đông nói chưa. Xem ra ta nên đứng ngoài xem trường náo nhiệt này mới được.
-Ngươi!. -Vương Đông Đông bị Lưu Phong chọc cho tức giận đến nói nói không ra lời.
Một lúc sau mới thốt ra được một câu-Ngươi có đúng là nam nhân hay không? Vừa nghe có nhiều người theo đuổi đã vội buông tay. Ngươi có chút khí cốt nào không?
Lưu Phong cười:
-Đông Đông, chuyện này xem ra nàng đã sai. Ta có bao giờ nói theo đuổi nàng đâu?
-Ngươi!. Vương Đông Đông nghe vậy, trong lòng nhất thời đau xót, lỗ mũi nóng lên, rớt nước mắt-Ngươi như thế nào có thể nói vậy. Chúng ta. chúng ta đều đã. Ngươi còn nói như vậy?
Vương Đức Vọng tự nhiên thấy có chút mập mờ trong đó, vội hỏi:
-Đông Đông, các ngươi đã có chuyện gì sao? Hay là gạo đã nấu thành cơm?
Lưu Phong vẻ mặt oan ức:
-Đông Đông, gạo có thể nấu thành cơm nhưng quan hệ chúng ta thì thật sự thuần khiết như tờ giấy trắng vậy.
-Đông Đông, các ngươi tới cùng là có chuyện gì? Ngươi cứ nói ra, phụ thân sẽ làm chủ cho ngươi. -Vương Đức Vọng nói lời này, rất rõ ràng là vẽ đường cho hươu chạy.