Hi Du Hoa Tùng
Chương 38 : Tẩu Quang
Ngày đăng: 20:02 19/04/20
Nghe Linh nhi nói vậy, Liễu Thanh Nghi bất giác sửng sốt, nàng vốn vẫn nghĩ một tiểu cô nương sẽ có nhiều điều không biết, hôm nay mới biết là mình đã sai lầm.
Đúng vậy, một đứa trẻ cần phải có cả tình thương của cả cha lẫn mẹ. Mình bây giờ phải làm như thế nào đây?
Lưu Phong đi vào thấy Liễu Thanh Nghi đang ôm Linh nhi khóc vội hỏi:
-Thanh Nghi, Linh nhi các ngươi làm sao vậy? Là ai đã khi dễ các ngươi?
Liễu Thanh Nghi lúc này mới phát hiện Lưu Phong đã trở lại, vội vàng buông Linh nhi ra, tiến lên ân cần hỏi:
-Công tử gia, người trở lại rồi sao, chủ nhân có làm khó gì người không?
Lưu Phong ôm Linh nhi vào trong lòng, cười nói: "Không có việc gì, di nương tìm ta hỏi chút chuyện ban sáng thôi. Ta cũng đã nói cho di nương nghe chuyện Tố nương chán ghét phải cai quản quá nhiều trang viện. Sau này sẽ giao cho ngươi quản lý Di Hồng viện, di nương nghe ta nói vậy liền khen ngợi ta làm việc rất tốt. Sau này hai mẹ con các ngươi cứ yên tâm ở lại Di Hồng viện này."
"Được rồi, ta vừa rồi thấy các ngươi khóc, tại sao lại khóc? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lưu Phong ngừng một chút rồi hỏi tiếp.
Liễu Thanh Nghi vội vàng lau đi nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt, đoạn nói: "Không có gì, mẫu tử chúng tôi gặp được công tử xem như gặp được quý nhân, hôm nay cuộc sống đầy đủ, đột nhiên nghĩ về cuộc sống khổ cực trước kia thì trong lòng có chút chua xót, cho nên rớt nước mắt, để công tử phải chê cười."
Lưu Phong bình thản nói: "Nguyên lai là chuyện này, yên tâm đi. Từ nay về sau các người nhất định sẽ có cuộc sống yên ổn. Lúc này không còn sớm nữa, Thanh Nghi ngươi mang theo Linh nhi ra phòng ngoài nghỉ ngơi."
Liễu Thanh Nghi là nha hoàn thân cận của hắn, có ở cùng phòng, hắn cũng không e ngại gì, nhưng hắn lo lắng buổi tối còn phải tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền cho nên mới bảo nàng ra phòng ngoài nghỉ ngơi.
Liễu Thanh Nghi tuân mệnh, vội vàng mang theo Linh nhi đi ra. Tiểu nha đầu đi ra nhưng bộ dạng kỳ lạ, tựa như phân vân có điều gì muốn nói.
Lúc này Lưu Phong mới bừng tỉnh, thì ra tối qua mình luyện công đã bỏ hết quần áo, lúc nãy đã quên mất, không trách được Liễu Thanh Nghi phản ứng mạnh mẽ như vậy.
"Linh nhi, người trước tiên đi ra ngoài một chút, để đại ca mặc quần áo, rồi ngươi vào được không?" Cũng may là Linh nhi chưa biết gì, Lưu Phong ý thức được điều này nên đã dùng tay che hạ thể, đè nén đoản côn xuống.
Nghe lời Lưu Phong, Linh nhi xoay người đi ra ngoài.
Lưu Phong nhân cơ hội đó mặc quần áo trong lòng thầm nghĩ không biết giải thích với Liễu Thanh Nghi như thế nào đây.
Nhìn vẻ mặt nàng ấy chắc là đã hiểu lầm mình, còn tưởng rằng mình cố ý lưu manh như vậy.
Bước xuống giường, Lưu Phong lại thay đổi chủ ý, cần gì phải giải thích chứ! Dù sao thì Liễu Thanh Nghi cũng là thiếp thân nha hoàn của mình cơ mà, thấy vậy thì có làm sao đâu.
Ta là lưu manh há lại sợ ai!
Đi ra cửa phòng, Lưu Phong gặp Liễu Thanh Nghi lúc này đã trấn tĩnh lại, chỉ là sắc mặt vẫn còn đỏ ửng.
Hắc hắc, Tiểu nương tử này chắc chắn là đã lâu chưa được nhìn thấy vật nọ, lần này có thể thấy hắn hoàn toàn lõa thể như thế e là cũng có chút động tình đây.
Thanh Nghi, ngươi và Linh nhhi ở nhà, ta đi ra ngoài làm một số việc." Vì tránh cho Liễu Thanh Nghi cảm thấy xấu hổ, Lưu Phong quyết định đi ra ngoài.