Hi Du Hoa Tùng
Chương 424 : Xuất quan
Ngày đăng: 20:07 19/04/20
"Hỗn xược, ta chỉ muốn gặp tiểu tử thúi Lưu Phong, các ngươi liều mạng thật sao?" Lão đạo thực sự không rõ ba cao thủ hiếm có này như thế nào đối với Lưu Phong lại trung thành như vậy.
Đan Hùng hiểu được chuyện cũng không quá nghiêm trọng như mình nghĩ, vội vàng trấn định tâm tình, chuyển sang hỏi: "Lão đạo, ngươi nói là thật? Ngươi muốn gặp lão đại của ta?"
Lão đạo lạnh nhạt gật đầu: "Không sai, lão đạo chính là muốn gặp Lưu Phong, kỳ thật không có ý tứ gì khác."
"Mẹ kiếp, lão đạo sĩ kia, sao không chịu nói sớm, khiến cho lão tử ngay cả tự bạo cũng định làm." Thiên Đại tức giận mắng to.
Lão đạo kinh hãi, thật sự cảm thấy bội phục Lưu Phong. Có thể làm cho cao thủ trung thành như vậy, vì hắn có thể tự bạo. Xem ra tiểu tử thúi Lưu Phong này cũng có chút thủ đoạn. Thực không giống như những lời đàm tiếu về hắn, chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt đàn bà.
"To gan, trước mặt ta chớ làm càn." Lão đạo nghe Thiên Đại nói vậy, quát lại.
Thiên Đại há to miệng, cuối cùng cũng không nói ra. Dù sao thì so với tự bạo thì nếu có thể trì hoãn thêm cuộc sống vẫn là tốt hơn rất nhiều.
"Các ngươi mau cử người nói Lưu Phong đình chỉ tu luyện, lão đạo có chuyện muốn nói với hắn." Mặc dù đạo sĩ biết Lưu Phong đang tu luyện nhưng cũng không có kiên nhẫn để chờ đợi thêm.
Trên đời này có thể làm cho lão chờ đợi, tuyệt đối không có quá mười người. Hiển nhiên Lưu Phong cũng có mặt trong nhóm mười người này.
Đan Hùng nhíu mày: "Tiền bối, người cũng biết tu chân giả nếu đang tập trung tu luyện mà đình chỉ thì kết quả sẽ ra sao. Nếu người thực tình không muốn tổn hại đến lão đại ta thì xin chờ thêm lát nữa. Nếu không kiên nhẫn thì vài ngày sau hãy quay lại."
"To gan, ta từ xa đến đây, chuyện không thể trì hoãn được, há lại có thể trở về? Nếu bị truyền ra ngoài không phải sẽ bị người ta cười hay sao." Lão đạo hừ một tiếng, nói: "Ta nói lại lần cuối cùng, các ngươi nên nhanh chóng quyết định. Hôm nay dù thế nào ta cũng phải gặp Lưu Phong. Nếu các ngươi không đi gọi hắn thì lão đạo tự nhiên sẽ phải dùng thủ đoạn."
Đan Hùng tự nhiên không hoài nghi thủ đoạn của lão đạo. Với tu vi của lão thì hoàn toàn có thể dùng thần thức công kích làm Lưu Phong tỉnh lại. Chỉ là nếu làm vậy thì thần thức Lưu Phong sẽ bị tổn thương, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
"Lão đầu, ngươi không phải là ỷ mạnh bức người sao? Không lẽ không thể đợi thêm một chút?" Thiên Đại tức giận hỏi.
Lưu Phong đã quyết định: "Ba người này nhất định phải trọng dụng." Đương nhiên hắn cũng không biết Đan Hùng liều mạng là vì sợ sư tôn và Bạch Khiết.
"Các ngươi lui ra chữa thương, chuyện nơi này để ta xử lý." Lưu Phong mỉm cười nhìn ba người, gật đầu.
Sau đó Lưu Phong quay sang nhìn đạo sĩ: "Các hạ là ai, vì sao đến nơi này gây chuyện?"
"Ngươi là Lưu Phong?" Đạo sĩ gay gắt quan sát Lưu Phong, trong mắt hiện ra vẻ tán thưởng.
"Ánh mắt của Đình nha đầu quả không sai, đáng tiếc hắn lại là ngoại nhân." Lão đạo âm thầm cười lạnh một tiếng: "Hậu sinh khả úy, không sai. Chỉ đáng tiếc."
Lưu Phong bị lão đạo khiến cho như lạc vào sương mù: "Vị lão nhân gia này, ngươi cuối cùng là ai? Tìm ta có chuyện gì?"
"Ta tìm ngươi đương nhiên là có chuyện trọng yếu. Bất quá trước khi nói chuyện chính sự, ta muốn xem thân thủ của ngươi." Đình nha đầu là do lão đạo chứng kiến lớn lên, lão biết nha đầu này tính tình rất mạnh mẽ. Muốn ép gả cho Thiên Tâm cũng không có biện pháp. Cho nên lão muốn nhân cơ hội này xem tu vi Lưu Phong như thế nào, khi trở về sẽ nghĩ ra biện pháp cho Thiên Tâm. Sau này tại đại hội tu chân sẽ quang minh chính đại đánh bại Lưu Phong. Khi đó Đình nha đầu cũng không thể thoái thác nữa.
"Ngươi là ai?" Trực giác nói cho Lưu Phong biết người trước mặt rất mạnh. Thậm chí còn mạnh hơn Viêm Chánh.
Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên: "Chẳng lẽ là Huyền Tâm chánh tông chưởng giáo?"
"Ta là ai, đánh một trận đã, xem ngươi có tư cách biết thân phận của ta hay không?"
Đánh thì đánh, ta sợ ngươi chắc. Lưu Phong lần này bế quan, thu hoạch rất lớn. Mặc dù chưa thể luyện hóa hoàn toàn Bất Tử Tà khí trong cơ thể nhưng tu vi đã tăng lên Nguyên Anh trung kỳ.
"Bớt sàm ngôn, ra tay đi." Lão đạo lạnh lùng quát lên.