Hi Du Hoa Tùng

Chương 452 : Tâm tư của Túc vương

Ngày đăng: 20:07 19/04/20


Túc vương thống khổ lắc đầu: "Chuyện không có đơn giản như nàng tưởng, nếu đã tiến kinh tức là đã đi vào con đường không có lối về."

Túc vương phi hơi nhíu mày: "Có lẽ chàng hiểu sai ý tứ của phụ vương rồi. Dù sao người cũng là bậc làm cha, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn huynh đệ các người chém giết lẫn nhau."

"Có lẽ trước kia sẽ không, nhưng giờ." Ánh mắt Túc vương trầm xuống, chăm chú nói: "Ta cuối cùng cũng hiểu được rằng phụ hoàng gần đây thay đổi rất nhiều. Có đôi khi đứng bên người, ta thậm chí còn có cảm giác xa lạ."

Túc vương phi nhìn hắn, suy nghĩ một chút nói: "Chàng thấy hành vi của bệ hạ so với trước đây có chút quái dị không?"

"Không sai." Túc vương nói: "Gần đây ta cuối cùng cũng phát hiện ra trong mắt phụ hoàng có một cỗ thần sắc khát máu, khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái."

"Bệ hạ cả đời chinh chiến, giết người vô số, trên người có mùi huyết tinh cũng đâu có gì lạ?" Túc vương phi nhíu mày hỏi.

"Không. không có đơn giản như nàng tưởng." Túc vương trầm tư một chút rồi nói: "Bổn vương cũng đã từng ra chiến trường giết địch mấy ngàn, ta rất rõ ý sát phạt do chiến trường tạo ra so với trong lòng phụ hoàng không giống. Ta dám chắc trên người phụ hoàng thật sự toát ra cảm giác khát máu."

"Vương gia, chuyện này người đã nói với ai chưa?" Túc vương phi sắc mặt có chút kinh hoàng.

Túc vương gia lắc đầu: "Đây chỉ là cảm giác của ta, tự nhiên sẽ không nói cho người khác biết. Bất quá ta thực sự lo lắng tình huống bây giờ của phụ hoàng. Ta dám chắc những người có cùng cảm giác với ta tuyệt đối không ít. Chỉ là không ai dám nói ra cảm giác trong lòng mình mà thôi."
"Nhưng hắn dù sao cũng là một kẻ ngoại thần, cho dù hắn muốn tranh quyền đoạt vị thì danh không chính, ngôn không thuận a?" Túc vương phi vẫn không cách nào giải thích được. Các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đây là chuyện không thể thay đổi, các triều đại trước cũng đều như vậy, dù sao hoàng đế cũng cho phép. Cũng chỉ có như thế mới thấy rõ hoàng tử nào có đủ bản lãnh. Về phần ngoại thần soán vị, trừ phi vào thời điểm binh hoang mã loạn còn có thể. Nhưng đế quốc ngày nay ca múa thanh bình, mưa thuận gió hòa, một kẻ ngoại thần thế nào có khả năng soán vị.

"Vương gia, người có phải nhầm lẫn chăng? Người thế nào lại biết được Lưu Phong có tâm tư kia?" Túc vương phi còn có chút không dám tin tưởng.

Túc vương chau mày, chăm chú nhìn Vương phi noi: "Có lẽ nói chuyện này cho ai, người đó cũng đều không tin. Nhưng sự thật Lưu Phong quả là có tâm tư này, điều này từ hành vi của hắn lúc lai kinh ta đã nhận ra. Đương nhiên, cũng không ngoại trừ ta nhìn nhầm. Tóm lại, Lưu Phong quả thật là người có dã tâm." Sự thật chứng minh Túc vương về phương diện nhìn người quả thật có chỗ hơn người. Ít nhất hắn nhìn nhận Lưu Phong đã gần chính xác.

"Vậy thật sự có thể sao?" Túc vương phi nhíu mày hỏi: "Hắn chỉ là một kẻ ngoại thần, cư nhiên cũng muốn động tâm tư, thật sự khiến người ta khó có thể giải thích." Với cái nhìn của Túc vương phi, hiện tại ngoại thần soán vị là chuyện không tưởng.

"Được rồi, Vương phi, sau vài ngày, nàng mời nhạc trượng đại nhân tới phủ. Có một số việc ta muốn hỏi ý kiến người một chút." Túc vương đột nhiên nói.

"Vương gia, chẳng lẽ người kéo cả gia đình ta xuống nước?" Túc vương phi cau mày hỏi, sắc mặt có chút hờn giận.