Hi Du Hoa Tùng
Chương 499 : Lão Hoàng Đế biết rồi sao?
Ngày đăng: 20:08 19/04/20
Bạch Khiết cả giận nói: "Tiểu tình nhân, ngươi làm sao nghe không hiểu tiếng người à, ngươi và dục ma, khí tức trong cơ thể ngươi đã xảy ra biến hóa, đạt tới cảnh giới chí âm chí dương cực kỳ huyền diệu rồi, chỉ cần là đàn bà, sau này không ai có thể thoát khỏi lưới tình của ngươi".
Lưu Phong nửa đùa nửa giỡn nói: "Như vậy ngay cả ngươi cũng không ngoại lệ à."
"Muốn thử không?" Bạch Khiết khiêu khích.
Lưu Phong đích xác rất muốn thử. Thử hỏi thiên hạ có ai từng nếm qua đàn bà ngàn tuổi còn trinh chưa? Đáng tiếc, hắn còn sợ cái chết a.
"Ta còn chưa muốn chết." Lưu Phong ngượng ngùng nói.
"Kỳ thật." Bạch Khiết rất muốn nói cho Lưu Phong biết, sau khi hấp thu được nguyên âm ngàn năm của dục ma, Lưu Phong bây giờ hoàn toàn có thể cùng nàng song tu. Bất quá lời vừa tính nói ra, Bạch Khiết cũng còn kìm chế chưa nói.
Bạch Khiết không phải là người hay thẹn thùng gì, nhưng cũng không phải người tùy tiện. Đừng xem nàng ngày thường đùa giỡn quá đáng, đó là bởi vì Lưu Phong căn bản không dám cùng nàng giao hợp mà thôi. Bây giờ Lưu Phong rốt cuộc đã có thể làm rồi, nàng trong lòng có chút sợ hãi. Đàn bà a. ai mà chẳng khẩu thị tâm phi.
"Ngươi nói là tất cả đàn bà, chỉ cần cùng ta làm qua chuyện ấy một lần, sẽ toàn tâm toàn ý yêu ta sao?" Lưu Phong tựa hồ nhớ đến cái gì đó, muốn xác nhận một chút.
"Đương nhiên" Bạch Khiết bình thản nói: "Ngươi quả nhiên là không hiểu tiếng người."
Lưu Phong bực mình, hắn rất muốn hỏi Bạch Khiết rằng ngươi là người sao?
Nghiêm khắc mà nói, Bạch Khiết cũng không được tính là người.
"Được rồi, nói như vậy Ân Quý Phi." Lưu Phong rốt cuộc hiểu được, trách không được Ân Quý Phi sau vài lần. , đừng xem nàng bề ngoài đứng đắn, nghiêm chỉnh, trên thực tế trong lòng nàng đã sớm.
"Cô cô a cô cô. nếu tâm tư đã thay đổi, cần gì để ý đến ánh mắt thế tục làm chi." Lưu Phong trong lòng cười khổ.
Kim Vận thấy Lưu Phong có chút thất thần, vội vàng hỏi: "Phu quân, có chuyện gì sao?"
"Không có gì" Lưu Phong đương nhiên không dám nói với Kim Vận mình đang suy nghĩ đến đàn bà khác.
"Bạch Khiết, không cho ngươi rình ta a." Lưu Phong trong lòng cay cú, lập tức ôm lấy Kim Vận nói: "Bảo bối, đêm nay để phu quân hầu hạ ngươi."
Kim Vận trong lòng sợ hãi, lập tức quay đầu nói: "Không được, phu quân, chàng là phu quân, sao có thể kêu chàng hầu hạ thiếp được, để cho Vận nhi hầu hạ chàng."
Lưu Phong cắt ngang nói: "Không sao, phu quân hôm nay muốn hầu hạ nàng, có được không?"
"Vâng!"
Trương công công nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hướng Lưu Phong nói: "Hầu gia, ngươi tự mình tiến vào đi. Cẩn thận một chút, bất kể làm gì, bất kể bệ hạ yêu cầu gì, ngươi cũng đều đáp ứng, đừng chọc giận bệ hạ."
Lưu Phong khẽ cười ôm quyền đa tạ: "Đa tạ công công nhắc nhở". Nói xong Lưu Phong đi vào.
"Ngươi đã đến rồi à."
Lưu Phong vội vã hỏi: "Bệ hạ triệu gấp, thần không dám không đến ạ."
"Ngươi có biết vì sao ta gấp rút triệu ngươi tiến cung không?" Lão hoàng đế thanh âm tựa hồ mang theo một tia giận dữ.
Lưu Phong ngước đầu lên nhìn, lão hoàng đế sắc mặt giận dữ đang nhìn mình.
Lưu Phong hơi kinh hãi, trong đầu thoáng suy nghĩ nhanh một chút, trong trí nhớ hắn tựa hồ không có chuyện gì làm cho lão hoàng đế tức giận như vậy.
Chờ một chút, tựa hồ như có hai chuyện.
Tính luôn Thường quý phi, Lưu Phong chính là cắm cho lão hoàng đế hai cái sừng.
"Chẳng lẽ lão hoàng đế biết rồi. !" Lưu Phong thân thể run rẩy một chút, trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác bất hảo.
"Bệ hạ, vi thần ngu xuẩn, xin bệ hạ chỉ dạy." Lưu Phong thần sắc nghiêm túc, điềm nhiên hỏi. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, vạn nhất lão hoàng đế biết được, hắn sẽ thà chết không nhận. Dù sao hiện tại cũng không có công nghệ cao nào có thể chứng minh hai người có quan hệ mờ ám, trừ khi đương sự hai bên đều thừa nhận.
"Hừ!" Lão hoàng đế hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Không khí hiện trường nhất thời có chút trầm xuống.
Lão hoàng đế gắt gao nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, trong mắt xẹt qua một tia tức giận, nhìn Lưu Phong trong lòng rối loạn, đầy tâm sự.
"Ngươi ngồi xuống, hôm nay trẫm kêu ngươi tới là muốn cùng ngươi nói chuyện một chút". Một lúc lâu sau, hoàng đế khẽ thở dài một tiếng"Từ khi trẫm đăng cơ đến nay, bá quan văn võ từ trên xuống dưới cũng có vài ngàn người, nhưng mà có thể để cho trẫm thưởng thức đích thực không có mấy người. Nhất là vài năm trở lại đây, ngoài mấy vị lão hữu cùng trẫm an định thiên hạ ra, những văn võ đại thần sau này, không có người nào có thể xem được. Nhưng mà ngươi lại bất đồng, ngươi là người mà lão Thiên Sư tiến cử. Sự thật đã chứng minh, ngươi dù là người mới đến nhưng trẫm vẫn đánh giá cao ngươi. Mặc dù trẫm biết dã tâm ngươi rất lớn, nhưng mà trẫm cũng không nghĩ đến hạn chế ngươi bất cứ cái gì. Nhưng mà ngươi cũng nên hiểu, ngàn vạn lần không nên làm ra chuyện có lỗi với trẫm a."