Hi Du Hoa Tùng

Chương 536 : Nhân tài ổn định, Hoàng Thái Tôn hoang dâm

Ngày đăng: 20:09 19/04/20


Tần Vĩ Bác thoáng do dự một chút, đưa tay tiếp nhận lá thư, lúc này không thèm để ý đến Lưu Phong, chỉ chăm chăm đọc bức thư.



Sau khi đọc xong, chỉ thấy trong ánh mắt hắn thoáng nhiều nét phức tạp, đắn đo.



Lưu Phong cười thầm, biết hắn đã động tâm rồi.



Lưu Phong cười hì hì nói: "Tần tiên sinh, ta có thể nói chuyện với ngươi không?" Nơi này là chổ nghèo hèn, nhưng Lưu Phong đến đây đã khiến cho đông đảo người hiếu kỳ đến xem thử.



Tần Vĩ Bác không biết vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, thấp giọng nói: "Nếu ngươi không phòng ta hôi hám, thì ngươi tiến vào đi"



Lưu Phong dặn dò thuộc hạ kiên nhẫn chờ đợi, bản thân mình đi vào phòng Tần Vĩ Bác, không đợi Tần Vĩ Bác mời, hắn đã tự mình kiếm một cái ghế rồi ngồi xuống.



Ông trời làm chứng, Lưu Phong hai kiếp làm người vẫn là lần đầu tiên gặp qua một cái phòng hôi hám mãnh liệt như thế này.



Đương nhiên, vì quyết tâm thu phục nhân tài này, nên mùi xú thối này cũng không coi ra gì. Lưu Phong phong bế hô hấp, với một gã tu chân Nguyên Anh kỳ như thế này, phong bế hô hấp trong một khoảng thời gian ngắn cũng không phải là một việc gì quá khó.



Tần Vĩ Bác thấy Lưu Phong sau khi tiến vào phòng mình, vẫn đang có bộ dáng thản nhiên, cười cười như thế, trong lòng hắn thầm nghĩ người này quả thật bất phàm, quả nhiên là người phi thường.



Dĩ nhiên, hắn không biết giờ phút này Lưu Phong căn bản là không có hít thở.



"Tần tiên sinh, mục đích ta đến đây chắc ngươi cũng biết rồi, chẳng biết ý ngươi như thế nào?" Lưu Phong ngồi xuống liền trực tiếp hỏi thẳng.



Tần Vĩ Bác thanh âm lạnh lùng nói: "Điều kiện quả thật rất dụ hoặc, chỉ là ta đã già rồi, cái gì cũng làm không nổi nữa." Tần Vĩ Bác quả thật có chút động tâm, nhưng mà hắn nếu hắn hạ quyết tâm đi theo Lưu Phong thật là có chút khó khăn. Nói cho cùng, hắn đối với triều đình hoa hạ đế quốc đã tâm tàn ý lạnh rồi. Năm đó hắn từng thề độc rằng sẽ quyết chí làm nên một đại sự nghiệp tại Phong Thành. Nhưng mà bởi vì đắc tội với gian thần, khiến cho giấc mộng của hắn tan theo dòng nước, mười năm khổ ải triền miên. Hắn sợ lần này sau khi rời núi, lại một lần nữa gặp nạn tiếp, hắn nghĩ lần này bị nữa thì có lẽ sẽ không chịu nổi đả kích như thế.




"Bệ hạ từng hứa hẹn qua, Phong Thành có thể tự quản, các quan viên đều có thể bãi miễn, thậm chí thuế má đều do ta làm chủ. Cùng với Hoa Hạ đế quốc không quan hệ gì." Lưu Phong sợ Tần Vĩ Bác lo lắng, lại giải thích vài câu.



Tần Vĩ Bác nghe thế, đôi mắt rực sáng"thế thì tốt quá. Xem ra 600 vạn lượng bạc thật đáng giá a."



Lưu Phong âm thầm cười khổ, đáng giá gì. Lão hoàng đế sở dĩ đáp ứng sảng khoái như vậy cũng không hẳn là do tác dụng 600 vạn lượng bạc, mà là hắn hiểu được Phong Thành không có khả năng phát triển.



Người thông minh ai cũng biết, lão hoàng đế cấp cho Lưu Phong Phong Thành, bất quá là muốn mượn cớ này điều hắn ra khỏi kinh đô.



"Xin hỏi chủ công, tâm của người chỉ muốn phát triển Phong Thành hay là cả thiên hạ"



Lưu Phong trầm giọng nói: "Cả thiên hạ! Nếu không có chuyện Chu Phong, Lưu Phong tình nguyện làm vua tại Phong Thành thôi, nhưng mà trên vai hắn phải gánh vác trách nhiệm, cho nên phải hoàn thành. Cho dù không phải vì lời hứa với Chu Phong, cũng phải vì cái mạng nhỏ của mình. Ai kêu hắn lúc trước nhất thời không thận trọng, đã phát ra linh hồn thệ ước làm chi.



"Ha. ha. quá tốt. Chủ công chí hướng to lớn như vậy, làm thần tử mới có thể có cơ hội phát dương quang đại." Tần Vĩ Bác lúc này đã hạ quyết tâm, hắn vội vàng quỳ xuống dưới đất nói: "Chủ công, xin nhận của ta một lạy"



Lưu Phong vội vàng xuất ra một đạo vô hình kình khí khẽ nâng Tần Vĩ Bác dậy"Tiên sinh không cần khách khí"



Tần Vĩ Bác cũng được coi là vũ giả (người học võ), chỉ là không ngờ đến Lưu Phong lại cao cường như thế. Trong lòng hắn càng thêm bội phục"Không theo quy củ ắt sẽ loạn. Người và ta là lễ quân thần, quyết không thể bỏ được."



Màn đêm buông xuống, ánh trăng sáng trên bầu trời chiếu rọi khắp nơi, hoàng thái tôn vừa cùng mấy vị đồng liêu bàn bạc đại sự xong, quay trở về Đông cung, dưới sự hầu hạ của các cung nữ, đang thoải mái tắm rữa. Trở lại tẩm cung của mình, hắn liền gọi Tân Thu, sủng oc7 được yêu mến tới, một tay thoát ý nàng, cười dâm đãng"Bảo bối, để cho ta hưởng thụ chút nào."