Hi Du Hoa Tùng

Chương 592 : “Phụ tử” gặp mặt

Ngày đăng: 20:09 19/04/20


Đúng lúc khần yếu thì vang lên tiếng huýt gió, xung quanh đột nhiên xuất hiện vô số đạo hắc khí. Chỉ lát sau đã xuất hiện vô số lệ quỷ bao quanh bốn phía, trong tay đều cầm đao kiếm, mặt mũi dữ tợn trông rất đáng sợ.

"Lưu Phong, để xem ngươi làm the?" Thanh Long thấy mình được giúp đỡ thì trong lòng thấy mừng rỡ, khôi phục lại lòng tin, chuẩn bị đại chiến thêm hồi nữa.

Bạch hổ còn chưa kịp kêu tốt, đột nhiên sắc mặt biến đổi, hắn cảm ứng một cỗ thần tức cường đại đang hướng phía này kéo tới.

"Lũ tiểu quỷ các ngươi còn không có cút ngay." Một tiếng quát uy nghiêm nhất thời vang lên ngay bên người Thanh long, Bạch hổ và các quỷ tướng.

Bị lực lượng tuyệt đối áp chế (ép), Thanh Long, Bạch Hổ cùng lũ quỷ tướng chung quanh trong đầu căn bản không hề có ý niệm phản kháng.

"Hài tử, ngươi đến rồi sao?"sau khi Thanh Long, Bạch Hổ lui ra, trong điện truyền ra một tiếng gọi thân thiết.

Lưu Phong có chút động tâm, hắn đoán rằng, đây là người cha tiện nghi đang gọi mình, hơi do dự một chút rồi vội nói: "Phụ thân, là người sao?"

"Hài tử, thật sự là ngươi?" Lập tức trong điện hiện lên một đạo quang ảnh. Sau khi ánh sáng rực rỡ tan hết thì hiện ra một nhân ảnh.

Lưu Phong vẫn rất tò mò về cách làm người của thái tử (ý chỉ cách đối nhân xử thế), giờ thấy hắn hiện thân thì vội nhìn kỹ lại. Chỉ thấy một khuôn mặt tuấn mĩ, con ngươi trong suốt sáng ngời thâm thúy, mơ hồ có thể cảm nhận một khí tức tĩnh lặng tự nhiên. Thân bào tử (áo dài, kiểu mấy thằng công tử TQ ngày xưa nó hay mặc ấy) trắng muốt lộ vẻ nho nhã, quả nhiên là một mĩ nam tử hiếm gặp.

Lưu Phong vẫn tự hào với dung mạo kiếp này của mình, nhưng hôm nay thấy thái tử mới biết núi cao còn có núi cao hơn.

Bất quá cũng khó trách, có thể sinh ra con là Chu Phong tuấn tú như thế, thì dĩ nhiên người cha cũng phải là cực phẩm nam nhân.

Khi Lưu Phong đánh giá thái tử, thì thái tử cũng đánh giá lại Lưu Phong, nhìn hắn sắc mặt hồng nhuận, mi tước mục thâm (mày nhọn ánh mắt sâu xa). Khuôn mặt tuấn tú, mơ hồ có thể nhìn ra được bóng dáng của hắn.

"Hài tử, ngươi đã vào hoàng lăng?" Thái tử gật đầu hài lòng. Trong giọng nói mang theo sự kinh ngạc: "Hài tử, ngươi đã tu thành tử hư chân long quyết sơ giai tam cấp (tầng thứ ba)? Thật không thể tin được, mới chỉ có vài ngày thôi a, xem ra đây đều là ý trời à."

"Nào, lại đây cho ta xem. Trong người ngươi tại sao lại có ba nguyên anh?" Thái tử tu vi cao thâm, tự nhiên liếc mắt một cái là nhìn thấu tu vi của Lưu Phong, ánh mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Lưu Phong cũng không giấu diếm, vội đem chuyện mình mang thái âm thất tinh quyết nói cho thái tử.

Thái tử nghe vậy thầm thán phục, trên đời lại có kỳ công như thế.

"Hài tử, lại đây cho ta nhìn thật kỹ." Sau khi kinh ngạc giây lát, thái tử trên mặt toát ra vẻ hiền từ của người cha.
"Hài tử, ngươi nghe ta nói. Nàng không phải mẹ ruột của ngươi." Chuyện đến nước này thái tử cũng không muốn tiếp tục giấu diếm nữa, quyết định nói sự thật cho hắn.

Lưu Phong nghe vậy hơi kinh hãi: "Phụ thân, người nói gì? Người nói nàng không phải mẫu thân ta."Lưu Phong nhất thời đầu to như đầu bò, như thế này là thế nào. Nói chuyện cả nửa ngày, đến cả mẫu thân cũng là giả.

Thái tử gật đầu: "Không sai, nàng không phải mẹ ruột của ngươi."

Lưu Phong vội hỏi: "Phụ thân, rốt cục là có chuyện gì? Người có thể nói cho con được không?"

Thái tử hơi do dự một chút, đem chuyện năm đó nói đơn giản qua cho Lưu Phong.

Lưu Phong nghe vậy cảm thấy một trận buồn bực. Nói tới cùng vẫn là do phong lưu mà gây họa. Bất quá cũng phải nói, lòng đố kị của thái tử phi cũng quá lớn đi. Người ta tốt xấu gì cũng là thái tử, tam thê tứ thiếp thì có gì là không đúng.

Mẹ nó, gặp phải loại đàn bà như vậy thật là quá xui xẻo mà. Lòng thù hận cũng quá lớn.

Lưu Phong vẻ đồng tình với người cha tiện nghi này, nhìn thái tử mà ánh mắt hơi kích động: "Phụ thân, vậy người có thể nói cho ta biết mẹ ruột ta là ai được không?" Nếu thái tử phi không phải, thì mẹ ruột của Chu Phong là ai?

Thái tử nghe vậy, mặt đổi sắc mấy lần, vẻ do dự hiện ra rõ ràng: "Xin lỗi hài tử, tạm thời ta không thể nói cho ngươi."

Lưu Phong tha thiết hỏi: "Phụ thân tại sao vậy? Chẳng lẽ ta ngay cả mẫu thân mình cũng không có quyền được biết sao?"

Thái tử áy náy nói với Lưu Phong: "Xin lỗi hài tử, có một số việc không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu. Ít nhất bây giờ ta chưa thể nói cho ngươi được."

"Phụ thân, người đối với ta như vậy có công bằng không?" Lưu Phong có vẻ hơi kích động: "Ta sau khi sinh đã không được hưởng tình thương của cha mẹ. Chẳng lẻ ta ngay cả quyền được biết cũng không có sao?"

Thái tử thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Hài tử, ta cũng không gạt ngươi nữa, mẫu thân ngươi đã chết rồi."

"Đã chết?" Lưu Phong đầu ta ra gấp rưỡi nữa. Chu Phong ơi Chu Phong, ngươi thật đáng thương a.